Chương 38: (Vô Đề)

Trước khi vào chương mới, mình giải thích một chút về câu nói của tác giả ở^^

Lúc đốm sáng màu xanh biếc ngừng chớp, Sa Tả chợt thấy hồi hộp, cậu xoay người ôm Naga, ra sức hút hai hơi rồi lẳng lặng chờ đợi thay đổi tiếp theo.

Cậu không sao ngờ được lối đi này lại có liên hệ đến Naga, cũng hoàn toàn không ngờ người như Trình Khản sẽ đặt một vật quan trọng như vậy ở trên người một người hoàn toàn không biết gì cả, Naga.

Có điều như vậy mới là an toàn nhất, có lẽ sẽ có người biết trên tay Naga có một thiết bị nhiễu sóng, nhưng không ai có thể nghĩ ra thiết bị này sẽ là chìa khóa của lối đi bí mật dưới đáy biển, hơn nữa, muốn tiếp cận Naga là chuyện khó khăn không thể nghi ngờ.

Suy nghĩ của Sa Tả đang rất hỗn loạn, lúc này, Naga đột nhiên kéo cậu về phía sau, Sa Tả sợ hết hồn, cậu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thiết bị cảm ứng vốn nhô ra khỏi mặt tường đang chậm rãi lùi vào trong, nương theo ánh sáng yếu ớt, cậu thấy bức tường bên cạnh xuất hiện một khe hở đang từ từ mở rộng.

Nước biển theo khe hở bắt đầu len vào trong tường, cùng lúc đó, Sa Tả cảm thấy một lực hút.

Khe hở không ngừng mở rộng, lúc hai bên cách nhau khoảng chừng một mét thì dừng lại, nước biển cũng yên ả trở lại, như đã rót đầy không gian bên trong khe hở.

Nếu như muốn là có thể rót đầy, vậy thì không gian phía sau có thể lớn bao nhiêu?

Vào thời điểm Sa Tả đang cảm thấy khó hiểu, trước mắt đột nhiên sáng lên, ánh sáng trắng sáng ngời xuyên qua khe hở trên tường.

Naga lập tức xoay người đi.

Ánh sáng này khiến cho Sa Tả ở lâu dưới đáy biển đen kịt cảm thấy hai mắt rất đau đớn, cậu không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa tay che lại mắt Naga.

Không gian sau tường có chút ngoài tưởng tượng của Sa Tả, chỉ có một hình trụ trong suốt phát ra ánh sáng trắng, cao chừng hai mét, đường khích phỏng chừng cũng là hai mét, mặt hướng về phía bọn họ có một cánh cửa đang mở, nước biển tràn vào trước đó đã lấp đầy không gian này.

Sa Tả rất quen thuộc với vật này, đây là vật mà mọi người ở AS đều biết.

Đây là một thang máy tốc độ cao.

Nếu là trước đây, Sa Tả sẽ không dễ dàng bước vào, nhưng bây giờ cậu lại nhanh chóng bơi đi, cậu đến chính là vì cái này.

Cậu với cánh tay vào trong thang máy, không phát hiện điều gì khác thường, vừa nhìn đã biết không gian này sẽ không ẩn giấu thứ gì khác, cậu lại thò đầu vào trong nhìn từ trên xuống dưới, đây là trục thang máy thẳng đứng, nó có thể di chuyển lên hoặc xuống, chỗ này cũng không phải là đầu cùng của điểm cao và điểm thấp, mà chỉ là một bộ phận trung gian.

Naga vẫn lẳng lặng trôi nổi bên cạnh, một cánh tay nhấc lên che lại hai mắt, Sa Tả tin tưởng cảm giác của hắn, việc Naga không có bất kỳ phản ứng nào cũng đã nói lên vật này hiện tại an toàn, cậu kéo Naga đi vào thang máy.

Naga cũng đi theo vào.

Cửa thang máy xoay tròn đóng lại, bức tường bên ngoài cũng yên lặng khép lại, trong lòng Sa Tả có chút cảm giác không thể nói rõ, có chút khẩn trương, có chút chờ mong, càng nhiều hơn chính là cảm giác hưng phấn.

Sau khi hai cánh cửa đều đã đóng lại, nước biển trong thang máy bắt đầu rút đi, mực nước từ từ giảm xuống, cuối cùng hoàn toàn rút đi hết.

Sa Tả mở to miệng ra sức hít thở vài hơi, cậu ngửi thấy được mùi hương quen thuộc pha lẫn với mùi tanh mặn của nước biển trong không khí, đó là mùi vị đặc thù của nền văn minh AS, thứ mùi của đủ loại kim loại hỗn hợp.

Đây là thang máy.

Sa Tả giải thích cho Naga, bắt đầu tìm kiếm bảng điều khiển trong thang máy,

"Thứ này có thể đưa chúng ta đi lên hoặc đi xuống".

"Vậy chúng ta đang đi lên hay là đi xuống?". Naga bình tĩnh đứng đó, mặc dù hắn chưa từng thấy qua hoặc nghe nói qua về những thứ này, nhưng lòng tin của hắn đối với năng lực của bản thân khiến hắn trông rất bình tĩnh.

Tôi không biết.

Sa Tả tìm nửa ngày cũng không tìm được bất kỳ thiết bị khởi động nào, thậm chí cũng không nhìn thấy bảng điều khiển đóng mở cửa.

Khi cậu có chút bực bội, lo lắng và vất vả lắm mới tìm được nơi này, vào được rồi thì kết quả lại bị vây ở chỗ này, không ra được cũng không nhúc nhích được, thang máy đột nhiên im lặng khởi động, bắt đầu đi xuống phía dưới.

Xem ra là có chương trình điều khiển tự động, người đi vào không được lựa chọn đi lên hay là đi xuống.

Sa Tả chăm chú nhìn vào lớp kính trong suốt của thang máy, chú ý từng chi tiết bọn họ đi qua, mãi đến khi thang máy dừng lại sau vài phút di chuyển, cậu cũng không phát hiện có chi tiết gì đáng chú ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!