Chương 37: (Vô Đề)

Khi nhìn thấy thứ gì đó trên đảo, Sa Tả sẽ không sợ hãi quá mười giây, vì với đủ loại vật chưa từng thấy qua, chưa nghe nói qua và thậm chí không muốn nghĩ đến đã giúp cậu luyện được thần kinh dũng cảm.

Lúc nhìn thấy Cổ Kỳ Lạp, cậu chỉ dùng một giây căng thẳng, tiếp đó không thể kiểm soát mà tính toán khoảng cách đường tấn công của hai con Cổ Kỳ Lạp ở gần hai người nhất, nếu như đại não của cậu bằng cách nào đó không phán đoán sai, thì loại sinh vật này không chỉ có hình dạng khổng lồ như trăn nước, phương thức tấn công cũng gần giống nhau, bước đầu tiên là quấn chặt mục tiêu, còn tiếp theo là hút máu hay là siết chết thì tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của cậu.

Sa Tả không có cách nào trao đổi với Naga bên trong nước, cậu cũng không quá lo lắng cho Naga, quái ngư nhỏ dường như có tiềm năng vô tận, hắn luôn luôn có thể thoát khỏi nguy hiểm, cậu chỉ cần đối phó con Cổ Kỳ Lạp đang xoay vòng tới gần phía mình, giảm bớt gánh nặng cho Naga.

Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu kể từ khi Naga nói cụm từ gánh nặng, có lẽ khi đó hắn cũng không có ý xấu, nhưng Sa Tả vẫn không thể nào quên được, cậu luôn luôn sẽ vô tình hay cố ý cố gắng để bản thân không liên lụy đến Naga.

Naga nắm sợi dây buộc ngang eo Sa Tả, kéo Sa Tả về phía sau mình, hắn giơ cây nỏ trong tay nhưng không lập tức bắn, mà tiếp tục đợi Cổ Kỳ Lạp xoay tròn vọt tới bên cạnh chưa tới ba mét mới bóp cò.

Ba mũi tên bay ra ngoài, vạch ra ba đường nước trắng ở trong nước, gần như đồng thời bắn vào đầu Cổ Kỳ Lạp.

Nói là đầu, nhưng khi ở khoảng cách gần Sa Tả mới phát hiện, con vật này có lẽ do sống dưới đáy biển tối om trong thời gian dài, nên phần đầu trụi lẵn không có bất kỳ bộ phận nào, thậm chí không nhìn thấy miệng và mắt của nó.

Cơ thể Cổ Kỳ Lạp có hình dạng lò xo bị bắn trúng đột nhiên bung ra, chiều dài lập tức trở nên kinh người, ngay sau đó lại co rút, rồi lại bung ra, không ngừng lăn lộn trong nước biển, Naga chợt đạp mạnh chân, lưng lui về phía sau Sa Tả một đoạn, đồng thời chỉa nỏ về một con Cổ Kỳ Lạp khác rồi bóp cò.

Loại nỏ cầm tay có thể bắn liên phát này chỉ được ba lần bắn, nói cách khác, nếu bóp cò thêm một lần nữa, thì cây nỏ trong tay Naga sẽ mất đi tác dụng.

Con Cổ Kỳ Lạp nằm lệch ở phía sau đột nhiên tăng tốc xông tới, cơ hội để Naga xoay người bắn là con số không, Sa Tả không suy nghĩ nhiều, sau khi tính toán góc độ và độ lớn, cậu trực tiếp cầm dao ba cạnh đâm thẳng tới.

Một dao này đâm rất chuẩn xác, tuy Sa Tả không biết quả tim hay chỗ hiểm của sinh vật này nằm ở đâu, nhưng với cách xoay tròn lủi tới thần tốc như mũi khoan đã khiến nó sau khi bị đâm trúng vẫn phải xoay tròn vài lần rồi mới dừng lại, tiếp đó bung mạnh cơ thể, mà con dao trong tay Sa Tả đã vạch một vệt thật dài trên người nó.

Màu máu tím tuôn ra từ trong cơ thể Cổ Kỳ Lạp, còn có một vài thứ không biết là ruột hay là nội tạng cũng trôi theo ra.

Naga quay đầu, kéo cánh tay Sa Tả không ngừng lui về phía vòng xoáy với lực hút càng lúc càng lớn.

Lại có hai con Cổ Kỳ Lạp bám theo sau, Sa Tả thấy Naga giơ tay lên nhưng không bóp cò, có lẽ hắn đã đoán được tốc độ của bọn chúng không thể đuổi kịp bọn họ.

Sa Tả bị kéo nghiêng với tốc độ cao đi rất xa, dòng chảy càng lúc càng nhanh, liên tục mang theo bọn họ đi nghiêng về một phía, nếu như không phải sức mạnh và tốc độ bơi của Naga đầy đủ, thì cậu khẳng định mình không biết đã bị dòng chảy mang đi tới chỗ nào.

Có lẽ đã đến bên ngoài vòng xoáy, lúc này dòng chảy không còn đẩy bọn họ đi về trung tâm vòng xoáy, nhất định phải vượt qua những dòng chảy loạn này thì mới có thể được cuốn thẳng vào trung tâm.

Bình dưỡng khí trên lưng Sa Tả đang đung đưa kịch liệt, cậu cảm thấy nó lúc nào cũng có thể bị nước cuối văng, lúc cậu cảm giác cánh tay của mình sắp bị Naga kéo đứt, Naga mới hơi ngừng lại, đưa tay ôm eo cậu, tay còn lại chỉ về phía trước.

Sa Tả xoay đầu, xuyên qua dòng chảy hỗn loạn và bọt nước cuồn cuộn, cậu nhìn thấy phía trước có một vách chắn màu trắng tựa như lối vào của một thế giới khác.

Cậu không hình dung được cảnh tượng mình đang nhìn thấy, từ góc độ của bọn họ gần như không thể nhìn được toàn bộ vòng xoáy dưới đáy biển, mà chỉ có thể thấy vô số bọt nước và hoa sóng, còn có đồ tạp nham và đá vụn không ngừng xẹt qua theo dòng chảy, cậu thậm chí còn nhìn thấy một nửa thi thể của nguyên trụ dân giữa đống tạp vật đang xẹt qua và phần cơ thể bị cụt chân tay không biết của động vật nào.

Naga ra dấu bảo cậu ôm chặt lấy hắn, đồng thời cánh tay ôm eo cậu cũng siết lại, Sa Tả lập tức ôm chặt Naga, thậm chí còn đang suy nghĩ có nên dùng luôn chân quấn vào người hắn hay không, bởi vì cậu đã cảm nhận được lực hút khổng lồ của xoáy nước này, đừng nói là quái ngư nhỏ sẽ bị hút nào, cả quái ngư khổng lồ cũng không thể thoát khỏi.

Naga nương theo dòng chảy trôi đi một đoạn nhỏ, tựa hồ đang dự trữ sức lực, vài giây sau hai chân hắn chợt đạp mạnh, như một mũi tên bắn ra ngoài mang theo Sa Tả hướng về xoáy nước.

Dòng chảy nhanh chóng cuốn tới, bọn họ đồng thời bị một lực hút và một lực đẩy cuốn vào trong tấm chắn màu trắng kia.

Cảm giác này rất khó diễn tả, xung quanh cậu vô cùng hỗn loạn, trong lỗ tai tràn ngập tiếng ầm vang của nước biển, cơ thể bị dòng chảy siết dồn ép đến đau, hơn nữa trong nước còn pha lẫn đá vụn và những thứ quái lạ đôi khi va vào người, Sa Tả chỉ có thể chôn đầu trước ngực Naga.

Mặt nạ bảo hộ cậu mang theo xuống nước đã xuất hiện vết rạn, nếu như không bảo vệ tốt thì một khi nó bị nghiền nát, cậu cũng chỉ có thể ngậm ống oxy để thở, rất dễ sặc nước.

Tốc độ nước biển cuốn xuống dưới cũng không nhanh, bởi vì đường kính xoáy nước rất lớn, phần lớn thời gian bọn họ bị dòng nước cuốn theo phương nằm ngang.

Sa Tả đã không còn thấy rõ những gì trước mắt, tất cả đều là bọt nước trắng xóa.

Nếu phán đoán của cậu là sai, lối vào của con đường Trình Khản nói không nằm ở dưới này, hoặc thứ Trình Khản nói căn bản không phải con đường đi đến AS, vậy thì cậu và Naga sẽ trở thành hai kẻ ngu si đầu tiên trên thế giới tự nguyện tiến vào xoáy nước tự sát và vĩnh viễn không được biết đến…

Lúc Sa Tả đang lo lắng bản thân, cậu không biết mình có thể duy trì đến lúc bị cuốn đến dưới đáy hay không, thì đột nhiên cảm giác bình dưỡng khí trên lưng bị lôi đi từng chút, đồng thời nhận thấy Naga cử động cánh tay, cầm dao đâm tới sau lưng cậu.

Sa Tả lập tức ý thức được sau lưng mình có cái gì đó, trong lúc hỗn loạn cậu nghiêng đầu, nhìn thấy một con… bạch tuộc ở cách mình không xa lắm?

Chắc chắn là bạch tuộc, bởi vì Sa Tả thấy được vài xúc tua và giác hút đang quấn chặt bình dưỡng khí của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!