Chương 27: (Vô Đề)

Lúc Kiệt Tu ra khỏi rừng cây, Hồ Sâm và đội viên vẫn còn đợi cậu ở thung lũng, nhìn thấy cậu đi ra, Hồ Sâm xông lại bắt lấy cánh tay cậu,

"Tại sao lâu vậy! Có bị thương không?".

Không có, Kiệt Tu nhảy lên, Naga tới.

"Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu của Đức Lạp Khố", Hồ Sâm nhìn thoáng qua rừng cây trước mặt, sắc mặt có hơi trắng,

"Xảy ra chuyện gì rồi? Sa Tả đâu?".

"Sa Tả được Naga mang đi, người kia đã chết".

Kiệt Tu che giấu thay đổi của Sa Tả, mặc dù cậu không xác định được đến tột cùng Sa Tả đang xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết cậu không thể nói ra chuyện này, cậu vẫn chưa biết thái độ của Trình Khản.

"Sa Tả có bị thương không?". Hồ Sâm có chút không yên lòng, thời điểm Naga đến và thời điểm bọn họ chạy đi có khoảng cách nhất định.

"Bị thương nhẹ nhưng không nghiêm trọng".

"Chúng ta quay về báo cáo tình hình trước đã, rồi sau đó quay lại". Hồ Sâm xoay người đi vài bước rồi lại quay đầu, giọng nói thấp hơn một chút:

"Kiệt Tu, về sau đừng mạo hiểm vậy nữa".

Sao?.

"Nếu như Naga không đến, cậu và Sa Tả đều sẽ chết, về sau không nên hành động như vậy, không có tác dụng gì đâu".

Tôi đã hiểu.

Lúc mục sư nghe xong báo cáo của Kiệt Tu và Hồ Sâm thì không nói gì thêm, ông vẫn ngồi trong phòng mình, chờ Trình Khản trở lại.

Không bao Trình Khản đã đến, khi vừa vào phòng, anh liền đi đến giường rồi nằm xuống, hai mắt nhắm lại không nói gì.

"Lúc trước, cậu từng nói với ta Sa Tả rất quan trọng", mục sư cầm cái ghế ngồi ở mép giường,

"Ngày hôm nay trên người cậu ta nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, Kiệt Tu hiển nhiên sẽ không nói thật với ta, nhưng cậu có thể nói cho ta biết tại sao không?".

"Không phải ông muốn có bản đồ đường hầm ban đầu của đảo Liệp Lang sao?". Trình Khản gối đầu lên cánh tay, hai nhắm lại, chậm rãi lên tiếng.

"Đúng vậy, là sơ đồ phân bố thông đạo và lối vào bí mật kia". Mục sư gật đầu.

Đảo Liệp Lang và hai hòn đảo khác không phải bị cô lập, dưới đáy biển có đường qua lại giữa ba hòn đảo, thậm chí có khả năng trực tiếp thông đến AS, đây là thiết kế ban đầu biến ba đảo thành nhà giam của chính phủ liên bang, đến khi đã hình thành, bọn họ lại đổi nhà giam thành nơi lưu đày.

Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, chính phủ liên bang không để lại bất kì liên kết hai chiều nào giữa những hòn đảo và AS, bản vẽ ban đầu là tuyệt mật, người có thể tìm ra cũng chỉ có mấy người, theo thời gian trôi qua, con đường dưới đáy biển đã trở thành truyền thuyết càng lúc càng hư ảo.

Mục sư cũng không thể xác định một trăm phần trăm thân phận của Trình Khản, nhưng là người có thể dùng phương pháp đông lạnh để mình sống hơn một trăm năm và là một trong những người thiết kế lưu đày thì Trình Khản chắc chắn sẽ biết được bí mật dưới đáy biển.

"Cậu nói cậu không nhớ rõ".

Mục sư nhìn Trình Khản, người đàn ông này cho dù là lúc nhắm mắt lại, biểu tình trên mặt cũng không hoàn toàn thả lỏng.

"Tôi chính xác là không nhớ rõ, ông biết đó, lúc tôi ngủ, muốn táy máy chân tay cũng không phải việc khó", Trình Khản dùng ngón tay chỉ vào đầu mình,

"Nhưng Sa Tả, trong đầu cậu ta có bản đồ".

"Cậu đi vào trí nhớ của Sa Tả?". Mục sư có chút giật mình.

"Không tính là trí nhớ", Trình Khản chậm rãi ngồi dậy, lắc lư cổ,

"Chính xác mà nói, là một phần kí hiệu và mật mã".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!