Chương 2: (Vô Đề)

Ngay lúc cửa được mở ra, nhiệt độ chợt giảm mạnh, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều so với AS

-II và lạnh hơn rất nhiều so với khu chủ thành luôn luôn ấm áp, quần áo Sa Tả mặc trên người cũng không dày, hiện giờ cậu cảm thấy mình sắp bị đông cứng, lưu lượng máu trong người tựa hồ chảy chậm lại.

Trưởng quan, Ca Luân ngồi xổm giữa máy bay,

"Chúng tôi không có đồ dùng gì cả sao? Vậy so với trực tiếp giết chết thì có gì khác nhau chứ?".

Tên lính đang thả dây xuống phía dưới, nghe xong lời này liền quay đầu cười lạnh:

"Trên đảo này người sống rất nhiều, mày sống không nổi là chuyện của mày".

"Phía dưới có trạm cung cấp, mỗi người một phần quần áo, nhu yếu phẩm và đồ dùng hằng ngày". Người sĩ quan đứng một bên lên tiếng:

"Thực phẩm, nước uống đều có, chúc các cậu may mắn, nắm bắt thời gian đi, chúng tôi phải trở về địa điểm xuất phát".

Mau xuống, thả xong dây, người nọ quay đầu liếc nhìn bọn họ, Sa Tả nhìn thấy một chút sợ hãi và lo lắng thoáng qua trên gương mặt hắn rồi biến mất,

"Động tác nhanh lên một chút, đừng để tao phải đẩy xuống".

Biểu tình chợt lóe lên khiến Sa Tả cảm thấy mơ hồ không yên.

Cậu nhìn ra bên ngoài, máy bay không dừng phía trên hòn đảo, mà còn cách hòn đảo một đoạn so với vị trí hiện tại của bọn họ, có thể nhìn thấy sóng biển không ngừng vỗ vào vách đá đen.

Đảo Liệp Lang lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, từ góc độ này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ của hòn đảo, vách đá không cao, mỏm đá màu đen không ngừng kéo dài về phía trung tâm hòn đảo, còn có thể nhìn thấy một ngọn núi cao vút nằm ở phía xa.

Hình dáng của ngọn núi rất kì lạ, dưới đáy rất rộng, càng lên cao càng thu hẹp, đỉnh núi bằng phẳng. Ngoại trừ một ít cây cối và cỏ dại, Sa Tả chưa nhìn thấy cảnh vật thiên nhiên nào khác, cậu liên tục so sánh với các dạng núi đã nhìn thấy trong tư liệu, cuối cùng cho ra kết luận.

Đây là một ngọn núi lửa.

Từ độ cao 150m, cậu không thể thấy rõ trên đảo có bất kỳ vật thể chuyển động nào, chỗ phía xa kia có hình thù rất kỳ quái, cây cối cao lớn vặn vẹo tựa như cánh tay người biến dạng, dưới bối cảnh âm u, những thứ này trông giống như những con quái vật chỉ có thể xuất hiện trong cơn ác mộng.

Sa Tả siết chặt tay, mảnh đất lưu đày này vượt ra khỏi toàn bộ kiến thức và kinh nghiệm cậu có được trong 26 năm qua, tựa hồ sắp phá tan giới hạn chịu đựng của cậu.

Hòn đảo này… khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Tiếng mắng chửi và thúc giục đang vang lên không ngừng, cuối cùng Trình Khản nắm lấy sợi dây từ từ trượt ra khỏi máy bay. Sa Tả nhìn thân ảnh của anh ta dần dần hướng về phía dưới, ẩn vào làn sương mù bốc lên ngoài khơi.

Người tiếp theo.

Sa Tả nhìn mấy người bên cạnh đều đang do dự, cậu cúi người cầm lấy sợi dây, chân kẹp vào dây từ từ trượt xuống, phía dưới sợi dây bị trọng lượng cơ thể Trình Khản kéo căng, so với người đầu tiên Trình Khản mà nói thì cậu dễ dàng hơn một chút.

Thế nhưng gió rét thấu xương khiến cậu không chịu nổi.

Cậu nhìn xuống phía dưới, sương mù dày đặc khiến cậu không thấy rõ tình hình của Trình Khản, cậu vừa cẩn thận trượt xuống, vừa cúi đầu gọi một tiếng: Trình Khản.

Tôi ở đây, âm thanh từ phía dưới truyền lên,

"Tôi biết cậu là người thứ hai, lạnh chết người, so với khu bình dân thì lạnh hơn nhiều".

"Có thấy đất liền không?". Sa Tả thấy rằng trượt dưới nhiệt độ như vậy vô cùng tốn sức, bốn phía sương mù bao quanh, tầm nhìn giới hạn, cậu lo lắng cho thể lực của mình, nhưng lo hơn cho mấy người phía trên, bọn họ không được trải qua rèn luyện trường kỳ, lại còn thiếu chất dinh dưỡng, có thể sẽ không chịu được mà ngã xuống đè trúng mình.

"Không thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy nóc trạm cung cấp". Lời của Trình Khản khiến cậu thấy bình tĩnh hơn.

Phía trên sợi dây rung động một hồi, có người nhanh chóng trượt xuống, Sa Tả ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi chân đã đến trước mặt cậu, cậu lập tức thả lỏng tay trượt nhanh xuống dưới một đoạn, ngẩng đầu hô to:

"Chậm một chút! Muốn đụng ngã người phía dưới sao!".

"Không giữ chặt được!". Phía trên truyền đến giọng nói rã rời của Ca Luân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!