"Tôi kịch liệt yêu cầu rút lại tư cách đội phó của Kiệt Tu!". Hồ Sâm vung tay, không ngừng đi tới đi lui trong phòng mục sư, tâm trạng của hắn rất kích động, quần áo trên người không ít chỗ rách bươm, trên mặt và trên tay chằng chịt vết thương,
"Tôi yêu cầu phải giam giữ cậu ta để cậu ta cảnh tỉnh lại hành vi của chính mình!".
Trong phòng có không ít người, bọn họ đều là đội viên nồng cốt của đội chiến đấu, còn có vài nguyên lão của Tự Do thành, bọn họ đã chứng kiến Tự Do thành qua nhiều thập kỉ, hiện tại mọi người đều không biết phải làm gì khi đối diện với cơn thịnh nộ của Hồ Sâm.
Mục sư ngồi phía sau bàn, trầm mặc nhìn Kiệt Tu đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế dựa vào tường:
"Kiệt Tu, vì sao không khởi động tường đinh?".
Không thể khởi động.
Kiệt Tu không ngẩng đầu, giọng nói của cậu không lớn nhưng rất kiên định.
Vì sao?. Một nguyên lão đã mở miệng, bọn họ nhìn Kiệt Tu từ một đứa bé cho đến lúc nó trưởng thành, nó luôn trầm ổn, tỉnh táo và chưa từng mắc sai lầm.
"Bởi vì chưa đến thời điểm cần nó nhất".
Kiệt Tu nhíu mày, bụng phải của cậu rất đau, không biết đụng trúng lúc nào.
"Vậy cái quái gì mới là thời điểm cần nhất?". Hồ Sâm vọt tới trước mặt cậu, hôm nay, đội chiến đấu bị tổn thất nặng nề, thiết bị chiến đấu trên mặt hắc nham cũng bị phá hư không ít, từ khi hắn dẫn đội đến nay chưa từng trải qua cục diện thê thảm như lúc này,
"Cánh bay của bọn chúng không thể kéo xe vượt qua tường đinh, nếu như chúng ta khởi động tường đinh thì đã không chết nhiều người như vậy! Đã vậy còn để chúng cướp mất người rồi thuận lợi chạy trốn! Đó còn chưa phải là thời điểm cần nhất sao!".
Kiệt Tu đè lại bụng mình, giọng nói vẫn kiên định như trước:
"Chúng ta căn bản không biết bọn chúng có thể bay lên, hơn nữa còn bay lên rất cao, nhưng cho dù biết trước thì tôi cũng không đồng ý khởi động tường đinh".
"Ngày hôm nay cậu hại chết bao nhiêu anh em cậu biết không!". Hồ Sâm chỉ vào cậu, tay có chút run rẩy.
"Hiện tại, nó là tấm chắn hữu hiệu nhất để ngăn cản bọn chúng xông vào hắc nham!". Kiệt Tu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cậu chậm rãi đứng lên, nhìn vào mắt Hồ Sâm,
"Trước khi thiết kế ra công cụ thích hợp hơn thì đó là tấm chắn cuối cùng của chúng ta! Chúng ta đã có đủ thời gian di dời người dân, nếu như lần này dùng nó thì lần sau khi bọn chúng thật sự muốn quét sạch Tự Do thành, bức tường đinh này sẽ trở thành đồ bỏ!".
Kiệt Tu xoay người nhìn mục sư:
"Tôi sẵn sàng nhận hình phạt vì những anh em đã bỏ mạng ngày hôm nay, nhưng tôi không cho rằng quyết định của tôi có gì sai, đây là nguy cơ chúng ta phải mạo hiểm".
Bầu không khí trong phòng lâm vào cục diện bế tắc, không ai lên tiếng, tất cả đều chờ đợi quyết định của mục sư.
Tường đinh quả thật là chiêu sau cùng mạnh mẽ nhất của bọn họ, nó có thể chịu được va đập và bạo tạc, khi cần thiết còn có thể truyền điện, nếu như đối thủ không có thiết bị bay thì bức tường đinh có thể cầm chân bọn chúng rất lâu.Còn có gì muốn bổ sung không?. Mục sư hỏi.Bọn chúng chưa thể điều khiển cánh bay thành thục, chắc chắn sẽ còn tìm cách cải tiến, nhưng trong lúc thực chiến hôm nay, thời gian xe có thể rời khỏi mặt đất dài hay ngắn có ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ tiến lên của bọn chúng, chắc chắn điều đầu tiên bọn chúng sẽ nghĩ là khoảng cách cánh bay mang xe bay được chứ không phải là độ cao nhấc xe, Kiệt Tu cắn môi,… ít nhất… thứ trước tiên bọn chúng nghiên cứu không phải là làm sao có thể nhấc xe lên khỏi mặt đất năm mét, hơn nữa nếu như bọn chúng không biết sự tồn tại của tường đinh thì ấn theo một cánh bay bình thường kéo xe lên cao chưa đến năm mét, khoảng cách không đủ, trước khi đạt đủ độ cao thì đã đụng phải tường đinh.Tốt
", mục sư gõ nhẹ hai cái trên bàn,"Mọi người vất vả rồi, vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí, mọi người đi làm việc đi, Kiệt Tu, biệt giam ba ngày".
…
Sa Tả lên đảo chưa được mấy ngày mà số lần ngất đi cũng không ít, nhưng lúc này đây, khi cậu mở mắt ra, cậu không xác định được mình đã chết hay đã tỉnh.
Cậu còn nhớ rõ lần cuối cùng trước khi cậu mất đi cảm giác thì thứ đập vào mắt cậu chính là những hòn đá lởm chởm hình thù quái lạ và những loài thực vật kì dị dưới đáy vực.
Hơn nữa hiện tại, cậu căn bản có thể xác định mình đang ở trong hang động, cửa động không lớn, vài tia sáng ảm đạm rọi vào bên trong, trước cửa động có người đang ngồi, người đó tựa người vào tường đá.
Tôi đã chết?. Sa Tả hướng về phía người nọ hỏi một câu, lúc lên tiếng cậu cảm giác giọng nói của mình có chút khàn khàn.
Ừ. Người nọ gật đầu.
Được rồi, Sa Tả mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy, cơ thể cậu rất uể oải, còn có chút buồn nôn, từ khi lên đảo thì tựa hồ cậu vẫn luôn bị cảm giác buồn nôn vây quanh, Vậy anh là ai?.
Tử thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!