Cuối cùng thì tôi cũng đến được lâu đài Khởi Nguyên. Nơi này thật rộng làm sao. Chắc tôi có đi cả ngày cũng chưa đi hết được nơi này đâu.
Tôi cảm thấy mình thật bơ vơ trong lâu đài. Bất chợt Alice gõ đầu tôi một cái:
- Này!
- Hả có chuyện gì vậy?
Alice hỏi:
- Rốt cuộc là nhóc đến đây để làm gì vậy?
- Em đến đây chơi thôi.
- Rảnh gớm.
Tôi thở dài:
- Thật ra em có kế hoạch định quay về Trái Đất và dẫn mọi người đến đó một chuyến, nhưng rồi Nakroth không đi. Krixi cũng bỏ luôn. Payna thì đi tuần tra rừng rồi.
- Vậy à? Thật ra ở đây cũng chán không kém. Mọi người hầu hết đều đi làm nhiệm vụ rồi, chả mấy ai rảnh rang mà đi chơi đâu. Nhưng đôi khi cũng được vài ngày nghỉ đấy.
Tôi ngạc nhiên:
- Thế hôm nay có phải ngày nghỉ không?
- Không.
- Thế... sao chị vẫn ở đây vậy?
Alice cười:
- Chị thích đi chơi hơn là làm việc. Làm việc chán lắm, chẳng thú vị gì cả.
- Đi chơi thế này, lỡ quân địch kéo tới đánh úp thì phản ứng sao kịp?
- Nhóc này, nhóc có cảm giác chán khi suốt ngày cứ phải ở trong phòng không?
Tôi gật đầu:
- Có chứ.
Nhưng thật sự thì ngày nào tôi cũng ở trong phòng lướt điện thoại và chơi liên quân thôi. Tôi đã chán ngán cuộc sống như thế nhưng chẳng làm gì được.
- Vậy giờ mình đi chơi đi.
Tôi hỏi:
- Chơi ở đâu?
- Mình qua khu rừng Chạng Vạng chơi đi.
Tôi giật mình:
- Hả? Nữa hả?
- Có gì chứ, chị đi chơi ở đó không à.
- Má ơi... sao cuối cùng mình cũng quay lại chỗ cũ thế này... Chị còn trò gì khác chơi không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!