Tôi đặt tay lên ngực cố gắng trấn tĩnh bản thân:
- Bình tĩnh bình tĩnh. Phải bình tĩnh.
Tôi cố gắng căng mắt ra xem mình có nhìn nhầm đề hay là không. Không, tôi không nhầm. Đây là cái đề quái dị nhất mà tôi từng nhìn thấy. Chỉ cho vận tốc không thôi thì không đủ tính toán, huống hồ chi nó lại hỏi là đi đâu. Trường hợp ngược lại cũng thế, chỉ cho hướng đi mà hỏi vận tốc. Tìm bằng niềm tin chiến thắng chắc!
Nakroth hỏi Alice:
- Này, ngươi đi ô tô thì ngươi nói đi, vận tốc bao nhiêu km/h?
- Làm sao ta biết được HẢAA..!!! Ta có đi ô tô bao giờ đâu! Mà ô tô là gì vậy nhóc?
Tôi đang bận suy nghĩ nên trả lời vội:
- Là xe hơi đó.
- Xe hơi là gì?
- Là ô tô.
Payna tặc lưỡi:
- Trả lời huề vốn thật.
Nakroth quay sang tôi:
- Nhóc này, nhóc cũng đi ô tô thì nhóc nói đi, nhóc đi đâu?
- Nếu em biết là em đã trả lời rồi. – Tôi đáp.
Krixi lên tiếng:
- Ý khoan đã, còn câu cuối nè. Vận tốc hai xe thì xe nào lớn hơn đó.
- Không biết vận tốc của hai xe làm sao trả lời được.
- Nhưng câu này chúng ta có thể đoán đúng nếu hên mà. Một là Hùng nhanh hơn, hai là Alice nhanh hơn thôi.
Tôi bảo:
- Còn một trường hợp nữa, chính là bằng nhau. Tỉ lệ là 33%. Khó đây.
Nakroth bực mình:
- Ta bực lắm rồi đấy! Trả lời đại đi nhóc.
Payna ngạc nhiên:
- Ủa ngươi … ngươi có vẻ khá muốn giải cái phong ấn này nhỉ? Âm mưu gì đấy?
- Ta đã bảo từ đầu rồi, ta có việc cần gặp cô ta.
Tôi hét to:
- Câu 1, 60km/h! – Tôi trả lời đại, lấy vận tốc của Hùng trong đề bài. Nhưng đó là câu trả lời sai. Đống cây bám dưới chân tôi kéo lên tới đùi bám chặt lấy da thịt thôi.
Krixi giật mình:
- Nhóc có sao không vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!