Nakroth trả lời:
- Đợi thì anh đợi được, nhưng mà anh nghĩ là khó có ai dính được bẫy kiểu này đâu. Nhóc còn kiểu bẫy nào không?
- Ơ không...
- Sao chứ? Nhóc giỏi đặt bẫy lắm mà!
Tôi thở dài:
- Đó là hồi xưa thôi. Lâu quá em không đặt, nên giờ không biết làm gì nữa.
- Vậy thôi bẫy như thế cũng được rồi. Chuẩn bị tấn công khu rừng Chạng Vạng thôi. Thật ra ta muốn nhóc đặt thật nhiều bẫy, nhưng giờ không được rồi. Về gọi cả đội đi, nhớ gọi cả nhóc Nam đấy.
Thế là tôi chạy về gọi tất cả mọi người. Chạy vào hang, tôi bảo:
- Mọi người ơi, Nakroth gọi mọi người kìa.
- Đợi bọn ta chút!
- Mọi người vào phòng thấy vũ khí. Một số tên thì cầm cưa máy, rìu. Đứa cầm súng, kiếm. Đặc biệt, tôi để ý tên Huvai có một thanh kiếm, nhìn giống kiếm katana của Nhật Bản. Tôi cầm lấy tay nó:
- Kiếm katana à?
- ...
- Hắn không nói gì.
Một tên đứng gần Huvai chợt cầm lấy tay tôi:
- Chà chà, nhóc có nhẫn à? Ai tặng cho nhóc đấy?
- Ơ cái này em chỉ nhặt được thôi.
- Tưởng nhóc có người yêu chứ. Thật sự thì anh có một chuyện muốn tâm sự nhóc ạ.
Tôi cười:
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện là dạo này chán quá! Gái nó cứ bâu theo giờ đang FA đây này.
Huvai đập vô đầu hắn:
- Im đi! Đừng có xàm ở đây!
- Đi nhanh mọi người ơi!
- Nam hét lớn. Cả đội hành quân đến chỗ của Nakroth theo sự hướng dẫn của tôi. Nó đi ngang tôi.
Bất chợt tôi nghe thấy tiếng sột soạt. Lại là cái tiếng hôm qua tôi nghe lúc ở ngoài suối đêm hôm qua. Thằng Nam hỏi:
- Sao thế mày?
- Tao nghe thấy tiếng gì đó. Đúng rồi, nó kìa! Cái bóng hôm qua!
Mọi người nhìn theo, nhưng chẳng ai thấy được gì cả. Nó bảo:
- Có thấy gì đâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!