Payna cười:
- Hùng sao? Tên đẹp nhỉ.
- Hihi … Mà chị cho em mượn cây quyền trượng được không?
- Chi? – Cô ấy ngạc nhiên. Nhưng tôi nằng nặc đòi quá nên cô ấy cũng đưa tôi.
Tôi cầm xem mà trầm trồ:
- Ồ …
- Nhóc làm cái gì đấy? Nhóc chưa có điều khiển được cây quyền trượng ấy đâu.
Tôi đáp:
- Em biết mà.
- Thôi trả lại cho chị. – Nói rồi Payna đưa tay ra phía sau. Tôi vội quăng nó đi thật xa khiến cô ấy hoảng hốt:
- Nhóc … làm cái gì thế?
- Em lỡ tay …
Payna đẩy tôi xuống đất cái "bịch":
- Cái thằng này! Nhóc quăng đi đâu rồi hả?
- Ơ ơ em quăng đó đó …
- Tôi ú ớ chỉ hướng mà tôi ném.
- Hừ…! – Cô ấy vô cùng tức giận – Đi nhặt lại cho ta!
- Dạ dạ em đi liền …
- Tôi chạy vội đi. Nhưng tôi không nhặt cây quyền trượng. Tôi đã tính toán cả rồi. Thật ra tôi chẳng có buồn ngủ đâu, đây là cách tôi trốn đi chơi thôi.
Tuy nhiên, có một việc tôi không dự tính tới. Đó là việc Payna gọi tôi trở lại.
- Khoan đã nhóc!
- Hả sao thế chị? – Tôi quay lại.
- Thôi khỏi nhặt, mai đi. Bây giờ nguy hiểm lắm. Đi về ngủ.
Tôi thở dài:
- Haizzz …
- Hừm, tính trốn đi chơi hả? – Payna nói thầm trong miệng. Tôi miễn cưỡng ngồi lên lưng Payna để cô ấy đưa tôi về nhà.
Về tới nơi, Payna bảo:
- Nhóc! Ta thật không hiểu tại sao nhóc có thể tỉnh tới như vậy. Ta buồn ngủ lắm rồi!
- Thì chị cứ ngủ đi …
- Nếu được thì ta đã ngủ rồi! Có biết khu rừng này ban đêm nó nguy hiểm cỡ nào không hả? Bộ nhóc điếc không sợ súng à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!