Tôi cứ nằm trên cầu mà khóc, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt. Những giọt nước mưa rơi xuống hòa tan vào nước mắt của tôi. Lumica lay người tôi:
- Này! Ta biết nhóc đau khổ thế nào, nhưng bây giờ không phải là lúc khóc lóc!
- Hức hức...
- Nhóc phải đứng dậy chạy khỏi đây trước khi...
Chưa kịp dứt hết câu, Volkath tung một nhát đâm thẳng vào ngực Lumica, may thay cô ấy tạo một tấm lá chắn ngay ngực nên nhát chém trở nên vô dụng.
- Nhanh lên!
Thấy tôi vẫn cứ khóc, Lumica thở dài:
- Khổ thân. Biệt đội khiêng hòm, tập hợp!
Một nhóm bốn người da đen, đeo kính đen và ăn mặt cũng toàn màu đen xuất hiện. Người nhóm trưởng hỏi:
- Thưa nữ thần, chúng thần làm gì ạ?
- Mau đưa thi thể của Lunar vào hòm rồi đem về mặt trăng, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Lunar nhanh chóng được đưa vào hòm, biệt đội kia vác lên vai rồi đi xuống phía bên kia cây cầu, vừa đi vừa nhún nhảy. Lumica quát:
- Đi nhanh lên, không phải lúc nhảy múa!
- Nhưng chúng tôi đang nhảy múa để bớt đi nỗi buồn mà.
- Về mặt trăng rồi múa! Giờ nếu không rời khỏi đây là có thêm 4 cái hòm của các ngươi nữa đấy.
Biệt đội khiêng hòm nghe vậy giật mình vội chạy thật nhanh. Lumica đỡ tôi dậy:
- Nhóc, ta mau rời khỏi đây thôi. Không còn nhiều thời gian nữa.
Rồi cô quay sang nhìn thẳng vào mặt tên Volkath:
- Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!
- Cô nói với một giọng đầy dõng dạc. Tên Volkath chỉ cười nhếch mép mà không nói gì.
Ngay lúc đó, Lauriel và Phúc đã về tới. Lauriel nhìn thấy một vũng máu lớn, đồng thời trên người tôi dính đầy máu liền hỏi:
- Hùng chết à?
- Không, nó không chết. Người chết là chị của ta, Lunar.
- Sao chứ?
Volkath lúc này mới lên tiếng:
- Hừ, xem như ta hoàn thành một nửa. Giờ thì ta sẽ làm một nửa còn lại!
- Nói rồi hắn lao lên tấn công Lauriel.
- Cái gì...
Phúc hét lớn:
- Chị Lauriel đứng yên đó! Tenkai!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!