Chương 2: Nhớ nhà

Ăn xong, tôi lặng lẽ rời khỏi hang. Tôi ra ngoài suối, chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi suy nghĩ. Tôi cảm thấy lòng tôi bị tổn thương, khi nó chê tôi. Tôi không khóc, nhưng trong lòng tôi thì chắc khóc rất nhiều.

Nam bước ra, nó vỗ vai tôi:

- Mày! Tao xin lỗi, tao sai rồi.

- Ừ...

- Tôi nhìn nó và mỉm cười. Tôi vui vẻ trở lại. Nam cảm thấy khá bất ngờ về tôi, bởi dù nó chơi thân với tôi đã khá lâu nhưng nó ngạc nhiên trước sự thay đổi tâm trạng như xoay chong chóng của tôi. Nam bảo:

- Mình đi vào ngủ đi, ở đây bệnh đấy. Muỗi nhiều quá.

- Thật tình là tao nhớ nhà quá mày ạ...

Nó cười:

- Đi mới có một buổi mà đã nhớ nhà rồi à?

Nhìn trong nụ cười của nó, tôi vẫn cảm nhận được nỗi nhớ nhà của nó cũng không khác gì tôi. Cả hai bước vào trong hang. Cái hang này được Huvai đào những nhánh đi nhỏ hơn, tạo thành nhiều phòng có đủ cho tất cả mọi người. Nhưng do không đủ phòng (do tôi và Nam đến) nên tôi và nó vào phòng của Huvai ngủ tạm.

Tôi và Nam bước vào. Giở tủ của hắn ta, tôi thấy hắn là một con người yêu bóng đá. Tôi thấy hắn có đồ của Pari Saint Germain, Manchester United, Juventus,... Điều đó làm tôi không khỏi băn khoăn: đây rõ ràng là đồ của những câu lạc bộ ở Trái Đất chứ đâu phải của Athanor đâu! Tôi nghi ngờ Huvai không phải là người của Athanor.

Nhưng tôi không dám hỏi hắn. Tôi đành nói với Nam:

- Mày có thấy lạ không? Đồ đá banh của hắn đấy.

- Xin lỗi, tao không coi đá banh.

- Nam trả lời. Điều đó làm tôi tụt hứng, chả buồn hỏi Huvai nữa.

Hắn lại bảo:

- Chúng mày ra ngoài suối tắm đi, hôi chết bà!

Đúng là tôi và nó chưa tắm. Hắn đưa tôi và Lâm bộ đồ đá banh của nó và bảo:

- Chúng mày cứ mặc đồ của tao đi. Tao còn nhiều đồ lắm.

Thế là tôi và Nam lãnh bộ đồ đá banh của hắn và cả hai ra ngoài suối tắm. Tôi hơi sợ, vì bây giờ trời chắc cũng hơn chín giờ, không khí khá lạnh. Nhưng nó bảo:

- Yên tâm, xuống đi. Thấy chưa, có lạnh đâu.

- Ờ...

- Tôi đặt chân xuống. Hơi lạnh một chút. Tôi run rẩy đặt mình xuống dòng suối lạnh. Ái chà chà, đúng là không lạnh lắm. Nhưng nó chợt hét lên:

- Dừng!

- Hả...

- Tôi chưa kịp đặt hết người. Cậu ta nhớ ra vết thương của tôi. Nó quyết định về hang lấy vài cái xô để xối cho tôi. Còn cái chân, Nam lấy một cái khăn lau thật kĩ. Đúng là anh em với nhau tương trợ nhau lúc khó khăn. Đáo để thật!

Tắm xong, tôi và nó mặc đồ vào. Bất chợt có tiếng "sột soạt" trong bụi rậm. Chưa kịp nhận ra là gì, tiếng động dần biến mất. Tôi chỉ nhận ra cái bóng của cái gì đó lướt đi rất nhanh. Hai đứa trở về hang. Lúc này chắc khoảng chín giờ rưỡi, tôi đoán thế. Huvai trùm chăn ngủ trên một chiếc ván gỗ đặt dưới nền hang. Hắn ngủ say sưa. Tôi nằm xuống, nhưng không ngủ ngay. Tôi quyết định phải giải quyết sự bí ẩn của tên Huvai. Tôi tin hắn không phải người của Athanor.

Nhưng mục tiêu của tôi không thực hiện được khi thằng Nam cũng thức chung với tôi. Nó hỏi:

- Mày không ngủ à? Sao thế?

- Ơ tao...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!