Chương 15: Hùng vs Alucard

- "Hực..."

Tôi giật mình. Chỉ một phát "búng tay" mà Thanh kiếm đã rơi khá xa. Không cần nghĩ ngợi, tôi triệu hồi "Xích Đoạt Mệnh" bay quanh người tôi:

- TÊN KIA! MAU ĐỀN MẠNGGG!!!

- Hức, đền mạng... Hâhaha... Ta đền mạng à... – Dứt lời Alucard xoay gươm triển ra một cơn sóng "Phân Rã" cực nhanh. Tôi vội huơ tay điều khiển xích thành một "Tấm Chắn". "RẦMMmm..." sự tác động quá mạnh mẽ của Alucard đã đi quá xa so với tí sức lực nhỏ nhoi của tôi. Tôi đã bị văng trên không...

– HỰ …!!! Chưa dừng lại, anh ta đã "Tàn Ảnh" lên trên không, vung một đòn "Cạnh Tay" khá mạnh vào cạnh sườn tôi "ROÁT" "ẦMmm...".

(Ngoài trận chiến)

Trước cảnh tượng đó, Veres toả vẻ lo sợ, cô sợ học trò còn non nớt mà liều lĩnh lao vào một người "Vua chiến binh" Alucard. Chính bản thân cô cũng đã từng bại dưới chân anh ta... Veres cau mày:

- Nguy quá, chị thật có lỗi với chúng em...

Như đọc được ý nghĩ của Veres, Nakroth cản lại:

- Đừng như thế, ngươi đừng vội lo, hai đứa nó sẽ ổn thôi.

- HỌC TRÒ TÔI NÔN RA MÁU RỒI MÀ NGÀI CÒN BẢO ỔN... ỔN CHỖ NÀO!!!

- Veres phồng má.

- ...

(Trong trận chiến)

Tôi đứng dậy dùng tay gạt máu miệng, hét to:

- HẬYY.. ZAZAZA – Tôi xoay dây xích rồi ném tới chỗ hắn.

- Hừ, quá tệ … Hả? – Dây xích của tôi bay tưởng chừng là trật như nào ngờ nó lại bay quật ngược lại trói trúng thanh kiếm của Alucard. Trói khá chặt, anh ta không thể rút ra.

- Bây giờ thì …

- Tôi chạy tới, chạy xung quanh với sợi dây xích trói hắn lại. Bây giờ thì anh ta không thể di chuyển tay được.

- Xong. – Tôi chạy đi nhặt thanh kiếm của Huvai, rồi quay lại chém liên tiếp. Tôi chém những phát cực kì mạnh mẽ vào người hắn. Nhưng... hắn vẫn "TRƠ NGƯỜI" như thường. Chém một hồi cũng không xi nhê gì. Tay tôi mỏi nhừ cả lên. Không thể dứt điểm được hắn.

- Sao hắn cứng quá vậy …

- Ha... Có thế thôi sao?

- Hừm …

- Tôi nghĩ một lúc, rồi quyết định xuất chiêu cũ – sút vào "hạ bộ" của anh ta.

- Hây... ZA! – Tôi phi lên, tạo một đòn đánh "ĐỘC PHI" nhằm vào đó. Lúc sắp tới nơi... "ROẸTtt..."

- CÁI GÌ...

- Tôi hoảng hốt.

- À ha... Ngươi nghĩ có vậy thôi à... Con nít thật

- Anh ta "TÀN ẢNH" ra phía sau tôi, dùng vai "HÚC" ngã tôi...

- A … Ư a … Tôi ngã lăn xệt xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!