Về đến căn cứ, tôi cũng chẳng thèm lên tiếng mà đi thẳng vào trong.
- HÙNG! Mày... Mày còn sống sao?
- Nam giật mình.
- Sống... Hức... – Tôi nhắm mắt huơ mặt lên.
- ...
Tôi cười:
- Nhưng thôi... tôi đã hạ hắn rồi! Gạo đây, tôi đem về rồi nè.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên. Không thể tin được rằng một tên nhóc mới tập tành võ lực như tôi đã hạ Guyder.
Veres gọi tôi:
- Nhóc ngồi xuống, chị có việc muốn hỏi?
- Vâng. – Tôi ngồi xuống.
- Nhóc đánh bại tên Guyder thật luôn đó hả?
- ...
- Tôi khẽ gật đầu.
- Trời! – Veres không tin được – Thế nhóc có bị làm sao không?
- Có, em bị hắn bắn xém tí nữa là chết tươi luôn. Cũng may sao, trong lúc hỗn loạn em đã tung "đạp thần chưởng" ngay "hạ bộ'' của hắn rồi dùng tí sức yếu ớt còn lại của mình mà hạ hắn... Thật sự lúc đó, em nghĩ em đã chết rồi...
Cô ấy hỏi tiếp:
- Ồ, thế sao người nhóc vẫn y nguyên vậy?
- À thì, em đang lết về thì gặp... gặp Krixi và cô ấy chữa thương cho em.
- CÁI GÌ! – Huvai hét lên khiến mọi người hết cả hồn. Đây không phải lần đầu tiên cô ấy giúp đỡ người của lực lượng lâm tặc.
Hắn hỏi tôi:
- Thế cô ta có làm gì ngươi không?
- Ơ không, chỉ chữa thương thôi.
Đến bây giờ thì mọi người vẫn chưa hiểu được cái lí do vì sao Krixi lại giúp đỡ mọi người. Rõ ràng cô ấy vốn là "thiên địch" của lâm tặc hay nói cách khác là kẻ thù của Nakroth. Nhưng trước ngày chiến, cô ấy lại thông báo kế hoạch tấn công của khu rừng Chạng Vạng để Nakroth chạy trốn. Là sao nhỉ? Thật khó hiểu.
Veres lại hỏi tôi:
- Vậy em có nói gì với ả không?
- Ơ em …
Nam chép miệng:
- Chắc nó tỏ tình với Krixi đây mà.
- Tỏ cái con khỉ – Tôi bực mình quát lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!