Di chuyển trong rừng thì được cái lợi là không bị ảnh hưởng bởi gió, mưa thì chỉ ướt một phần.
Tuy nhiên, cơn mưa này quá lớn khiến cho cả hai không tài nào di chuyển được bởi nếu đi lâu thì cả hai sẽ ướt như chuột lội.
Để giết thời gian, Sinestrea kéo chiếc nơ xuống mắt mình rồi ngủ.
Tôi cạn lời với cô ấy nhưng sau cùng tôi quyết định ngủ luôn bởi chẳng biết làm cái gì.
Mãi đến tận mười hai giờ trưa thì tôi mới tỉnh dậy, lúc này bụng đã sôi sùng sục vì đói.
Sinestrea vẫn đang ngủ rất ngon, tôi lay cô ấy:
- Em ơi! Dậy! Dậy!
- Ưm ưm ...
- Cô ấy căng mình vươn vai mấy cái rồi chống tay ngồi dậy
- Gì vậy?
Nhìn ra ngoài cửa hang, tôi không nghe tiếng mưa lẫn tiếng gió bèn bảo:
- Hết bão rồi.
- Thế à?
- Sinestrea tiến ra xem thử, vài tia nắng lọt qua những hàng cây rậm rạp khiến cô ấy thở phào nhẹ nhõm
- Vậy là bão tan rồi.
Tôi hỏi:
- Tại sao chúng ta không ở lại làng, hết bão rồi đi?
- Em đâu có ngờ mưa lớn đến như vậy.
RỘT ~, bụng tôi kêu lên.
Sinestrea mỉm cười:
- Được rồi, để em ra ngoài kiếm cái gì đó ăn.
- Anh đi với!
- Tôi chạy ra.
Đi được một đoạn, cả hai tìm thấy một cái cây ăn quả, trái nào trái nấy đỏ tươi trông rất đẹp.
Tuy vậy, cả hai không biết đây là trái gì và có ăn được hay không.
Tôi xung phong:
- Để anh thử.
- Ê ê đừng! Anh đừng có mà chơi dại, lỡ anh trúng độ chết thì em biết làm sao.
- Vớ vẩn! Anh đâu có điên mà ăn cả trái.
- Tôi hái một trái rồi hóa móng tay thành một con dao cắt một miếng nhỏ xong bôi lên da.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!