Chương 1: Trở Lại Athanor

(Nhà của tôi)

Thỉnh thoảng, tôi và thằng Nam đi chơi với nhau, ngồi bàn chuyện cả hai đứa từng du hành đến Athanor.

Đến bây giờ, thằng Nam nó vẫn nghĩ là giấc mơ, nó bảo với tôi:

- Kể ra giấc mơ đó dài thật đó mày.

Tôi rút cây trâm cài tóc xuống:

- Thế mày giải thích sao về cây trâm cài tóc của Lunar? Nếu là mơ thì làm sao tao có được nó hả?

- Chắc mày mua rồi quên đó thôi.

- Nam bảo.

Tôi thở dài:

- Nhưng tao là con trai, mắc mớ gì mua trâm cài tóc?

- Ủa vậy sao mày vẫn đeo vậy? Bộ mày là con gái hả?

- Nam trêu chọc tôi.

- Dù sao đó cũng là di vật của vợ tao ...

Chưa kịp nói dứt câu, thằng Nam nhảy vào miệng tôi mà cười:

- Ha ha ha! Vợ gì chứ, mày chưa đủ tuổi mà vợ cái gì.

- Nhưng rõ ràng ...

- Thôi! Giấc mơ ấy mà.

Mặc dù thằng Nam nói vậy nhưng tôi không nghĩ đó là mơ bởi cây trâm cài tóc này chính là minh chứng cho việc mọi thứ là thật.

Mặc dù vậy, tôi không có cách nào để chứng minh.

Thằng Nam chợt hỏi tôi:

- Mày nghĩ sao nếu mình nộp đơn nhập học nhưng không học?

- Ủa mày hỏi chi vậy?

- Tôi ngạc nhiên khi nghe nói hỏi.

- Thì trong giấc mơ ấy, tụi mình nộp đơn vô học viện gì đó mà.

Nhớ ra chuyện đó, tôi bảo:

- Ai biết đâu, mà không học thì tao nghĩ cũng chẳng có gì quá to tát.

- Mà mày vẫn nghĩ là tụi mình đi đến thế giới liên quân thật hả?

- Đương nhiên rồi, đây là cây trâm của Lunar đó.

Nếu là mơ thì làm gì có.

- Tôi gác tay lên trán rồi tựa lưng vào tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!