Chương 4: (Vô Đề)

Thẩm Hành Chu.

Tất nhiên Lâm Miên biết cậu ta.

Từ hồi tiểu học, Thẩm Hành Chu đã thường xuyên chiếm giữ ngôi vị số một của khối, học kỳ trước, cậu ta thậm chí còn bỏ xa người đứng thứ hai tới năm mươi điểm.

Cậu ta thường xuyên phát biểu dưới cờ, thường xuyên tham gia thi đấu và giành giải thưởng. Cậu ta là bộ mặt của trường, là học sinh ba tốt mà hiệu trưởng và giáo viên kỳ vọng, cũng là thiên tài mà học sinh truyền tai nhau.

Thêm nữa...

Vài ngày trước Lâm Miên đã mơ thấy cậu ta, nên chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

Nhưng mà bây giờ...

Tại sao Thẩm Hành Chu lại ở đây? Tại sao cậu ta lại bị đánh? Cậu ta có quan hệ gì với người đàn ông kia?

Lâm Miên còn chưa kịp nghĩ nhiều, người đàn ông bị cậu đẩy ra kia đã phản ứng lại, gầm lên một tiếng: "Liên quan gì đến mày, cút!"

Lâm Miên nhắm chặt mắt, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng vẫn ôm chặt lấy Thẩm Hành Chu, không chịu buông tay: "Tôi không cút, ông cút đi! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi..."

Không ngờ người đàn ông vừa nghe thấy "báo cảnh sát" thì lập tức nổi giận.

"Báo cảnh sát? Tao sợ báo cảnh sát à? Tao là bố nó, nó là con trai tao, bố dạy dỗ con trai, lẽ thường tình, cảnh sát đến cũng chẳng làm gì được tao."

Toàn thân người đàn ông nồng nặc mùi rượu, chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng đã lảo đảo, nói chuyện cũng lắp bắp.

Ông ta giơ gậy trong tay lên, chỉ vào đầu Lâm Miên: "Còn không cút? Còn không cút, ông đây đánh luôn cả mày!"

Người đàn ông giơ cao gậy, tạo tiếng gió.

Lâm Miên vẫn ôm chặt lấy Thẩm Hành Chu, hét lớn: "Phó Tranh! Cậu còn không tới nữa à? Phó Tranh Phó Tranh Phó Tranh..."

Ngay khi cây gậy sắp rơi xuống, Thẩm Hành Chu ôm lấy cậu, không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy cậu vào bên trong, đổi vị trí với cậu, dùng lưng mình đỡ lấy cây gậy.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" thật lớn, Lâm Miên sợ đến mức kêu lên "a".

Cậu hoàn hồn lại, vội vàng chạy đến xem Thẩm Hành Chu: "Cậu không sao chứ?"

Thẩm Hành Chu cũng ngẩn người, sau đó trả lời cậu bằng giọng khàn khàn: "Không sao."

Lâm Miên ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, cánh tay cầm gậy dừng lại giữa không trung.

Ngay sau đó, toàn thân ông ta không kiểm soát được mà lắc lư.

Lâm Miên bò dậy khỏi mặt đất, kéo lấy cánh tay của Thẩm Hành Chu, cố gắng kéo cậu ta ra sau: "Mau tránh ra!"

Giây tiếp theo, "ầm" một tiếng, người đàn ông trước mặt họ ngã lăn ra.

Nếu không phải Lâm Miên kéo Thẩm Hành Chu ra, người đàn ông đã đè lên người Thẩm Hành Chu rồi.

Người đàn ông ngã xuống, ánh nắng gay gắt của mùa hè từ đầu ngõ chiếu vào.

Phó Trang đứng ở đầu ngõ, hai tay cầm cán chổi lau nhà đã bong tróc.

Rõ ràng là hắn đã đánh ngã người đàn ông này.

Lâm Miên vừa nhìn thấy hắn thì không kìm được nữa, vừa nói vừa khóc: "Phó Tranh, sao cậu lại chậm như vậy?"

Phó Tranh dùng cán chổi lau nhà chọc người đàn ông hai cái, xác nhận ông ta đã ngất đi: "Không tìm thấy vũ khí." Hắn đá người đàn ông sang một bên, đưa tay về phía Lâm Miên: "Đến đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!