Chương 31: (Vô Đề)

"A--!!!"

Trời sập đất nứt! Trời sập đất lún! Trời... trời ơi...

Đám bạn đều sững sờ.

Lâm Miên treo trên người Phó Tranh, nụ cười đông cứng trên mặt.

Cậu vừa làm gì vậy? Cậu... cậu hình như vừa hôn Phó Tranh một cái, hôn rất rõ ràng, "chụt" một cái to.

"Cái đó, các cậu, các cậu nghe tôi biện minh, chuyện không phải như các cậu thấy đâu..."

Lâm Miên cố gắng xuống khỏi người Phó Tranh, nhưng Phó Tranh khóa chặt cậu, không cho cậu chạy.

Lâm Miên vùng vẫy, cố sức vỗ vai hắn, nhỏ giọng đe dọa: "Phó Tranh, buông tay! Đừng có phát điên lúc này!"

Phó Tranh ôm chặt cậu không buông, vẻ mặt kiên định.

Các cậu không nhìn nhầm đâu, chuyện chính là như các cậu thấy đấy, tôi và Miên Miên đang yêu nhau nayd!

Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tối ngày kết thúc kỳ thi đại học đã ở bên nhau, bây giờ còn thi được điểm gần giống nhau! Tôi và Miên Miên là trời sinh một cặp!

Trước đây không công khai, là bởi vì Miên Miên không đồng ý, nhưng bây giờ -

Toàn thế giới hãy nhìn đây!

"Phó Tranh, cậu không buông tay, tớ cắn cậu đấy!"

Đe dọa vô hiệu, Phó Tranh còn ôm cậu chặt hơn.

Lâm Miên quay đầu nhìn lại, kinh hãi phát hiện, đám bạn đã hồi phục tinh thần từ cú sốc ban nãy, vén tay áo lên, khí thế hung hăng bước tới.

"Cứu mạng!" Lâm Miên sợ đến nỗi nước mắt sắp trào ra, ôm chặt Phó Tranh.

Đám bạn đi đến trước mặt hai người, bao vây hai người, sau đó giơ tay, túm lấy cổ áo Lâm Miên, giống như bóc nhãn dán, lột cậu khỏi người Phó Tranh.

"Xuống! Hai người tốt nhất mau giải thích đi!"Trong quán xiên que, Lâm Miên và Phó Tranh ngồi cạnh nhau trên ghế.

Đám bạn ngồi đối diện họ, vô số ánh mắt chất vấn đồng thời chiếu vào mặt họ.

Lâm Miên căng thẳng ôm cánh tay Phó Tranh, lén lút trốn sau lưng hắn, Phó Tranh thì ung dung tự tại, không hề sợ hãi.

Đám bạn càng nhìn thấy hai người họ như vậy, càng tức giận, mạnh mẽ đập bàn, tất cả mọi người đều bùng nổ -

"Hai người bắt đầu từ khi nào? Giấu chúng tôi bao lâu rồi?"

"Còn coi chúng tôi là anh em không? Giấu kín thật đấy!"

"Đợi đã, họ hình như không giấu gì, họ luôn luôn dính lấy nhau."

"Đúng rồi..."

"Tôi đã nói hai người họ có vấn đề rồi mà, các cậu không tin, còn cười tôi! Bây giờ thì sao? Các cậu tự xem đi!"

Trong đám bạn, Chu Tự Viễn là người kích động nhất.

Nếu không có người khác ngăn cản, cậu ta đã trèo lên bàn rồi.

"Tôi bóp ch ết hai người! Tôi mỗi lần đều nhìn ra, kết quả mỗi lần bị người khác cười, tôi đã nghi ngờ mắt và não của mình có vấn đề, định đi bệnh viện kiểm tra..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!