Phó Tranh nói được là làm được, mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập.
Ngoại trừ việc sáu giờ dậy thì hắn thật sự không làm được, còn những nội dung khác trong bảng kế hoạch gần như hắn đều có thể hoàn thành.
Phó Tranh không thích làm bài tập, càng không thích học hành, nhưng Lâm Miên muốn làm thì hắn cũng chỉ có thể ở bên cạnh.
Từ nhỏ đến lớn, hắn và Lâm Miên chưa từng xa nhau, bây giờ cũng không thể xa nhau được.
Có mấy lần, bạn bè gọi điện thoại rủ đi chơi, hai người đều từ chối.
Ngay cả khi phụ huynh đưa tiền, thúc giục đi chơi, hai người cũng không chịu đi.
Hôm nay, bố Phó Tranh đi xa về, cố ý mua một con vịt quay, một phần cá nướng, còn có một túi đồ kho lớn.
Bố mẹ Lâm Miên cũng cố ý tan làm sớm, đến chợ mua thức ăn, làm một bàn toàn món ngon.
Thậm chí, họ còn mở cả chai rượu vang mà họ hàng mang từ nước ngoài về mấy năm trước.
Ba vị phụ huynh uống một chút rượu, bố Phó Tranh cúi đầu lau nước mắt, bố mẹ Lâm Miên ôm nhau khóc nức nở.
"Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, những năm qua không uổng công chịu đựng!"
"Hai đứa trẻ cuối cùng cũng lớn khôn hiểu chuyện, biết làm bài tập trước rồi!"
"Bao nhiêu năm nay, tôi còn tưởng cả đời này mình sẽ không đợi được đến ngày này!"
Lâm Miên và Phó Tranh bưng bát đũa, mặt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Có đến mức khoa trương thế không?
Bọn họ mới chỉ kiên trì được ba ngày thôi mà.
Đùi vịt Lâm Miên ngậm trong miệng rơi vào bát, khiến cậu hoàn hồn.
Cậu quay đầu lại: "Phó Tranh..."
Phó Tranh nhặt đùi vịt trong bát cậu lên, nhét lại vào miệng cậu: "Xem ra chúng ta phải kiên trì lâu hơn một chút rồi."
"Vốn dĩ cũng phải kiên trì." Lâm Miên cắn một miếng đùi vịt, má phồng lên.
"Nhưng mà ngày mai bọn Tóc vàng hẹn chúng ta đi chơi."
"Đi đâu?"
"Bọn họ không nói, chỉ nói đi dạo lung tung thôi. Nhưng mấy hôm nay không hẹn được, có vẻ như bọn họ hơi tức giận, nói ngày mai nhất định phải đi."
"Thế à..." Lâm Miên hơi do dự.
Làm bài tập ba ngày liền, cậu thực sự hơi mệt rồi.
Đi chơi cũng được, nhưng mà...
Lâm Miên hạ quyết tâm: "Vậy chúng ta đi chơi nửa ngày thôi."
Vừa nâng cao thành tích, vừa duy trì tình bạn với bạn học, cũng rất quan trọng.
"Thế thì..." Lâm Miên liếc nhìn các vị phụ huynh đang cảm động rơi nước mắt, thì thầm vào tai Phó Tranh: "Nhân lúc họ đang vui vẻ, nói với họ, tiện thể xin thêm chút tiền."
"Ừ." Phó Tranh gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!