Chương 28: Yêu đương

"Chụt——"

Lâm Miên đứng trên giường, khẽ nhón chân, ấn vào đầu của Phó Tranh, như chim nhỏ ăn hạt vậy, mổ nhẹ vào khóe môi Phó Tranh.

Có lẽ vì vừa mới lái xe về, môi Phó Tranh hơi lạnh, Lâm Miên bị lạnh, lập tức rụt lại.

Phó Tranh đứng cứng đờ trước mặt Lâm Miên, hai tay đã giơ lên, đặt lên vai Lâm Miên, do dự có nên đẩy cậu ra hay không.

Chỉ trong một giây do dự ấy, Lâm Miên mím môi, dường như không nếm được vị hôn, liền tiến lại gần.

Sao lại thêm lần nữa rồi?!

Phó Tranh đứng yên tại chỗ, mắt mở to hơn.

Miệng của Miên Miên mềm mại, dường như còn mang theo mùi hương ngọt ngào, giống như kẹo bông gòn mà hồi nhỏ hai người cùng ăn.

Khi rời khỏi quán xiên que, hắn đến quầy thanh toán, Miên Miên dính sát bên cạnh hắn, lấy một viên kẹo bạc hà từ quầy, hỏi hắn có muốn ăn không.

Hắn không muốn, nên Miên Miên tự nhét vào miệng.

Kẹo bạc hà giúp tỉnh táo, nhưng lại như pháo hoa "bùm bùm" nổ tung trong đầu hắn, khiến đầu óc hắn rối loạn.

Lí trí mách bảo hắn, Miên Miên say rồi, cậu ấy không biết mình đang làm gì, nên đẩy Miên Miên ra.

Nhưng tay chân hắn hoàn toàn không nghe lời.

Những ý nghĩ u ám quá mức bắt đầu nảy mầm trong lòng hắn, hắn cũng muốn ôm lấy Miên Miên, hắn cũng muốn hôn Miên Miên.

Hắn đã muốn thử cảm giác ôm hôn như trong tiểu thuyết từ lâu rồi.

Vì vậy, tay hắn chỉ đặt lên vai Lâm Miên, không đẩy ra, cũng không kéo gần.

Hắn chỉ đứng yên đó, không nhúc nhích.

Không biết bao lâu sau, lại là một tiếng "chụt", Lâm Miên đỡ lấy mặt hắn, kéo giãn khoảng cách.

Lâm Miên chăm chú nghiên cứu đôi môi của hắn, Phó Tranh nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu, thử gọi một tiếng: "Miên Miên..."

"Ừm?" Lâm Miên ngẩng đầu, đưa tay, chọc vào khóe môi hắn.

Yết hầu Phó Tranh lên xuống, im lặng một lúc, cuối cùng lại nói: "Đi thay đồ ngủ đi."

"Ồ." Lâm Miên đáp lại, lấy bộ đồ ngủ từ trên giường, vừa định cởi quần áo, thì bị Phó Tranh ấn tay lại.

Phó Tranh vừa xấu hổ vừa tức giận, thì thầm nhắc nhở: "Miên Miên, tớ còn ở đây."

"Chẳng phải đã từng nhìn thấy rồi sao, hồi nhỏ còn tắm chung nữa mà." Lâm Miên nhìn có vẻ tỉnh táo, nhưng gương mặt đỏ bừng và ánh mắt mơ màng đã phản bội cậu.

Chắc chắn Miên Miên say rồi, đã trở thành một nhóc lưu manh rồi.

"Họ đã cho cậu uống bao nhiêu thế? Mai tớ đi tìm họ." Phó Tranh ấn tay cậu, "Tự cậu thay đi, tớ ra ngoài đợi cậu, xong rồi gọi tớ."

"Được." Lâm Miên giơ tay ra hiệu "ok" với hắn.

Phó Tranh vẫn không yên tâm, đi ra ngoài một bước lại quay đầu nhìn lại ba lần.

Lâm Miên đứng trên giường, chỉ cười ngây ngô với hắn.

Phó Tranh có chút bất lực, hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!