Sáng hôm sau, sau khi bác sĩ kiểm tra phòng có rất nhiều người đến thăm Ôn Ngộ Hà, anh Báo, Tiểu Quân và các nhân viên ở quán cơm Hảo Vận Lai. Các giỏ hoa quả tươi bày đầy cả phòng bệnh. Anh Báo ấn xuống đầu giường của Ôn Ngộ Hà, nói rằng gã nhất định sẽ tìm ra thằng chó chôn bom này. Chuyện này không thể trông cậy vào cảnh sát, vẫn phải hỏi người trong nghề.
Ôn Ngộ Hà bảo gã đừng bốc đồng, đừng nhúng tay vào, nói rằng chuyện này bản thân hắn cũng không có manh mối, cần phải phân tích kỹ.
Sau khi họ rời đi không lâu, Chu Phỉ và Tần Hải Song lại xuất hiện.
Không biết tại sao, lần này khi gặp hai người, Thu Diễm nhạy bén nhận ra biểu cảm và động tác của hai người hơi thay đổi so với trước kia. Nhất là lúc đối mặt với Ôn Ngộ Hà, đặc biệt là Tần Hải Song. Lúc trước anh ta rất hay nói móc, những lời nói mỉa mai kia phần lớn cũng từ miệng anh ta mà ra. Nhưng lần này tới đây rõ ràng cảm giác hiền hơn.
Thu Diễm hỏi vụ nổ điều tra có tiến triển gì có thể nói cho người ngoài không, Chu Phỉ nói: "Trước mắt có thể xác định đây chắc chắn là do sự phá hoại của con người từ bên ngoài, chúng tôi đã lấy tất cả video giám sát của tòa nhà thí nghiệm trong một tháng gần đây, mặc dù vẫn đang phân tích nhưng đã xác định hệ thống giám sát bị xâm nhập một khoảng thời gian, không lấy được hình ảnh trong khoảng thời gian đó.
Chúng tôi suy đoán đây là thời gian cài bom."
Tần Hải Song bổ sung, "Mặc khác, tại hiện trường đã tìm được tàn tích của quả bom, loại và thành phần cụ thể đang được phân tích."
Thu Diễm vô thức nói, "Tội phạm này không đơn giản, không phải người bình thường."
Ba người rơi vào im lặng ngắn ngủi, không hẹn mà cùng nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc Ôn Ngộ Hà đã chọc phải ai?
Thu Diễm nhìn thấy tài liệu Chu Phỉ cầm trong tay, hỏi, "Cái gì đây?"
"À." Chủ Phỉ giơ tài liệu trong tay lên, "Hôm nay đến vì cái này, Tiểu Ôn hiện giờ mắt cậu chưa khỏi, tôi để tài liệu ở đây, khi nào khỏi cậu có thể từ từ xem."
Ôn Ngộ Hà hỏi, "Là cái gì? Liên quan đến bố tôi?"
Chu Phỉ và Tần Hải Song liếc nhau, gật đầu nói, "Đúng, tôi nói sơ qua cho cậu nghe nhé."
"Cậu từng nhắc bố cậu Ôn Khánh là tội phạm truy nã, thế là sau khi về chúng tôi đã vào hệ thống nội bộ điều tra và phát hiện một số thông tin khá quan trọng."
"Ôn Khánh tên thật là Chu Chính Tân, thân phận Ôn Khánh là tội phạm truy nã trong hệ thống công an, còn Chu Chính Tân thật ra là đặc vụ ngầm của cảnh sát hình sự quốc tế."
Vừa dứt lời, Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà cùng sững sờ. Ôn Ngộ Hà vẫn chưa lên tiếng, Thu Diễm đã hỏi, "Đây là cùng một người? Các anh chắc chắn?"
Chu Phủ và Tần Hải Song lại liếc nhau, song song gật đầu, "Chắc chắn, để xác nhận chuyện này, cục trưởng của chúng tôi đã tự xác nhận với cảnh sát quốc tế, là cùng một người."
Chu Phỉ nói tiếp, "Thân phận Ôn Khánh là giả tạo, để xâm nhập vào bên trong tổ chức phạm tội. Dưới thân phận này có một loạt sự thật tội phạm, lừa đảo qua điện thoại, buôn người. Mặc dù ông ấy không phải thủ phạm chính, nhưng những điều này đều được ghi lại. Các tội đưa ông ấy vào danh sách truy nã đó là buôn người trái phép và buôn bán nội tạng. Lần truy bắt đó thất bại, sau khi chạy trốn ông ấy đã hoàn toàn mất tin tức.
Lần đó chính là năm mà Tiểu Ôn nói, lần cuối cùng cậu nhìn thấy bố mình."
"Tài liệu sau đó biết được nhờ điều tra nội bộ cảnh sát hình sự quốc tế. Ông ấy đã đi sâu vào cơ sở buôn người và nội tạng xuyên quốc gia, đi theo đến Campuchia và Myanmar. Tám năm trước bị lộ thân phận trong lúc phối hợp với cảnh sát vây quét, bị đối phương cắt cổ g**t ch*t ngay tại chỗ, đã hy sinh khi làm nhiệm vụ."
Những tin tức này chênh lệch quá nhiều với những gì Ôn Ngộ Hà biết, hắn chưa kịp phản ứng. Người cha hắn cho là tội phạm truy nã lại là cảnh sát chìm?
Tần Hải Song nói, "Chúng tôi cũng rất kinh ngạc về chuyện này, danh sách tội phạm truy nã liên quan đến bố cậu cũng đã được hủy bỏ từ lâu. Hơn nữa, vì thân phận lúc trước của ông ấy quá đặc biệt, xuất phát từ nguyên tắc bảo vệ, thân phận thực sự của ông ấy và những dấu vết ông ấy để lại trong cuộc sống đều sẽ bị xóa nhân tạo về mặt xã hội, trong đó bao gồm thân phận ông ấy là bố ruột của cậu, chỉ được lưu lại trong hồ sơ cá nhân của ông ấy.
Bây giờ chúng tôi có thể điều tra được vì ông ấy đã hy sinh khi làm nhiệm vụ, sau một thời hạn nhất định, mức độ bảo mật đặc biệt ban đầu sẽ hạ xuống, những thông tin này mới được biết."
Ôn Ngộ Hà kinh ngạc nghĩ, thế giới này, thực sự đã đùa hắn một vố rất lớn.
Hắn hỏi: "Vậy chuyện này… mẹ tôi có biết thân phận thật của bố tôi không? Sau khi ông ấy qua đời, có ai thông báo cho bà ấy không?"
Chu Phỉ nói, "Chúng tôi chưa tìm hiểu kỹ chuyện này, nhưng trong tình huống bình thường sau khi hy sinh vì nhiệm vụ sẽ thông báo cho gia đình."
"À," Anh ta lại nói, "Hôm nay chúng tôi mang những tài liệu này đến cho cậu cũng dựa vào lý do này mới xin được, là bản sao một phần lý lịch của Chu Chính Tân có thể thông báo cho người thân của ông ấy."
Ôn Ngộ Hà im lặng, hắn không biết Quách Tú Vân và hắn có được xem là người thân của Chu Chính Tân hay không.
Chu Chính Tân là anh hùng, là người lạ không có quan hệ gì với họ, người có quan hệ với họ là Ôn Khánh, đó chỉ là một tội phạm truy nã đầy tội ác.
Hơn nữa, cho dù là Ôn Khánh thì Quách Tú Vân cũng không phải vợ về mặt pháp lý của ông ta, trước đó Ôn Khánh còn có một người vợ đăng ký khác. Mặc dù bây giờ xem ra bản thân Ôn Khánh là thân phận giả, người "Vợ" kia cũng không thể nói là có danh phận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!