Chương 39: (Vô Đề)

Mãi đến khi gần thi giữa kỳ, Ôn Ngộ Hà mới giật mình nhận ra đã dự thính nửa học kỳ rồi. Hắn vốn không cần tham gia thi giữa kỳ, dù sao cũng không phải sinh viên trong danh sách chính thức.

Nhưng Quý Nhan yêu cầu hắn thi cùng. Khi tập trung vào thí nghiệm, sách vở và bài thi, Ôn Ngộ Hà thường xuyên có ảo giác như thể mọi chuyện trong quá khứ chưa bao giờ xảy ra. Hắn vẫn chỉ là một sinh viên bình thường trong chúng sinh thôi.

Lớp học và quầy hàng chợ đêm thường xuyên khiến hắn có cảm giác tách rời. Ban ngày làm thí nghiệm cầm dao mổ, buổi tối thái thịt cắt rau. Có đôi khi Ôn Ngộ Hà không phân biệt được đâu mới là cuộc sống thực của mình.

Lại như tất cả đều là giả tạo.

Lúc này hắn sống không phải để làm một bác sĩ thực sự, cũng không phải để kiếm vài lạng bạc đổi lấy kế sinh nhai.

Đã có kết quả thi giữa kỳ, Quý Nhan tìm riêng hắn nói chuyện.

Thành tích rất tốt, mặc dù điểm của hắn không được tính vào bảng xếp hạng, nhưng so sánh với các bạn cùng khóa, hắn chắc chắn đứng nhất khóa.

Ôn Ngộ Hà cười một tiếng, nghiêm túc nói câu "Cảm ơn". Quý Nhan lại nói, "Thành tích này rất có sức thuyết phục, cô muốn hỏi em có muốn như trước nữa không, lúc rảnh thì đến phòng thí nghiệm làm trợ lý của cô?"

Ôn Ngộ Hà ngẩn người, điều này lẽ ra là không thể về mặt thủ tục?

Quý Nhan nói, "Tất nhiên, trợ lý hiện tại không được thuê chính thức, chỉ có thể là thân phận tình nguyện viên, cũng không có lương. Cho nên cô hỏi ý kiến em."

Ôn Ngộ Hà nói hắn cần suy nghĩ thêm.

Nói không xúc động là giả, quan trọng hơn là hắn không có cách nào từ chối Quý Nhan. Quý Nhan đã giúp hắn quá nhiều, là giáo viên của hắn, cũng là ân nhân của hắn, chỉ cần Quý Nhan đưa ra yêu cầu, hắn nhất định sẽ đồng ý.

Thế là hắn sắp xếp lại việc kinh doanh quầy hàng ở chợ đêm, sau khi bàn bạc với Trương Nhất Chi, hắn chia cho cô 60% lợi nhuận, nhưng sau này cô phải phụ trách chuẩn bị đồ ăn vào ban ngày. Như vậy ban ngày Ôn Ngộ Hà học xong còn có thời gian rảnh có thể ở lại phòng thí nghiệm.

Mất vài ngày làm quen lại với nhịp sống và công việc của phòng thí nghiệm. Buổi chiều ngày nào đó, trong phòng thí nghiệm chỉ có hắn và Quý Nhan. Sau khi phân tích xong một mẫu máu, Quý Nhan bảo Ôn Ngộ Hà tải dữ liệu lên, chỉnh sửa thành tài liệu báo cáo gửi cho bên hợp tác, vừa tán gẫu với hắn, "Thật ra em rất dễ dàng lấy được bằng đại học dành cho người lớn, em có từng nghĩ đến việc tiếp tục thi nghiên cứu sau đó không?

Nếu có thể thì thi chuyên ngành Khoa học thí nghiệm y khoa?"

Ôn Ngộ Hà sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ dài như vậy. Thành thật mà nói, hắn hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng gì với "kế hoạch nghề nghiệp" của mình. Hắn đến phòng thí nghiệm, một nửa là hoài niệm những ngày trong quá khứ, một nửa là vì không có cách nào từ chối cô giáo.

Sau khi gửi báo cáo đi, hắn nói với Quý Nhan, "Cô ơi, em muốn nói thật một chuyện với cô."

Quý Nhan đỡ gọng kính, "Em nói đi."

Ôn Ngộ Hà hạ quyết tâm, chuyện này nếu có người tin hắn, nếu có thể kể, chắc là Quý Nhan rồi.

Hắn nói: "Kiểm tra DNA em nhờ cô làm hai lần, một phần là của người tấn công t*nh d*c được phát hiện trong cơ thể Lợi Ninh."

Quý Nhan gật đầu: "Ừ, cô biết."

Ôn Ngộ Hà nói: "Phần còn lại, DNA tóc, là của kẻ bắt cóc bị cảnh sát bắt được, cũng chính là hung thủ chính thức được xác định giết Lợi Ninh."

Không cần Ôn Ngộ Hà giải thích gì, Quý Nhan đã biết toàn bộ, cô nói: "Người tấn công t*nh d*c Lợi Ninh không phải kẻ bắt cóc, có khả năng hung thủ cũng không phải hắn."

"Đúng." Khóe mắt Ôn Ngộ Hà lại đỏ lên, nhìn Quý Nhan.

Cảm xúc của Quý Nhan hơi kích động, đứng lên đi lại trong phòng thí nghiệm, sau đó nói, "Chuyện này… Vụ án này phải điều tra lại. Đi, cô đến cục công an với em, chúng ta nói về hai bản cáo báo này cho cảnh sát."

Ôn Ngộ Hà bình tĩnh đáp, "Vô dụng thôi cô à, họ sẽ không tin. Hơn nữa, hai bản báo cáo này không thể xem như bằng chứng."

Quý Nhan cũng dần bình tĩnh lại, nhanh chóng sắp xếp rõ những mối liên quan trong đó, "Hai thứ kiểm tra đều chỉ bắt nguồn từ bằng chứng của một mình em, Lợi Ninh và kẻ bắt cóc đã mất, xác cũng hỏa táng, giờ đã không có cách nào kiểm chứng nguồn gốc. Hơn nữa bản thân em là thủ phạm trong vụ án, cảnh sát không thể tin em, cũng không thể chấp nhận."

"Đúng." Ôn Ngộ Hà tỏ ra bình tĩnh.

"Nhưng cô có thể làm chứng." Quý Nhan nói.

Ôn Ngộ Hà lại lắc đầu: "Cô ơi, những thông tin cô biết đều từ những gì em biết, nếu em lừa cô thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!