Chương 32: (Vô Đề)

Dạo này anh Báo bận sứt đầu mẻ trán, quán cơm Hảo Vận Lai đã không thể kinh doanh bình thường một tuần rồi.

Đợt kiểm tra bất ngờ đầu tiên là phòng cháy, đến đây vào giờ cơm trưa. Chỉ mười phút ngắn ngủi đã kiểm tra ra năm mối nguy hiểm ngầm do phòng cháy không đạt tiêu chuẩn, ngay lập tức ra lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để sửa đổi.

Thậm chí không vượt qua giờ ăn cơm buổi trưa, quán cơm Hảo Vận Lai bắt đầu ngừng kinh doanh từ 12 giờ 30 ngày hôm đó.

Anh Báo thừa nhận quán cơm này được tiếp quản từ người khác, quả thật có vài biện pháp phòng cháy chữa cháy chưa làm đến nơi đến chốn, cam đoan sẽ sửa đổi theo ý kiến chỉnh đốn.

Để không chậm trễ việc kinh doanh, đêm đó anh Báo không ngủ, giám sát quán cơm khắc phục ngay trong đêm. Ngày hôm sau dùng thuốc xịn rượu ngon mời đội phòng cháy đến kiểm tra lại, kết quả lại là nhóm người khác đến. Sau khi kiểm tra một lượt, năm điều nói trước đó đã được khắc phục, nhưng họ lại kiểm tra ra bốn chỗ cần chỉnh sửa tiếp.

Anh Báo hơi sụp đổ, hỏi rằng không thể kiểm tra hết một lần à? Mỗi lần kiểm tra một chút như thế phải kiểm tra đến khi nào? Người phụ trách nói sao anh không tự kiểm tra? Quy định quản lý an toàn phòng cháy để trang trí hả?

Anh Báo chỉ có thể nhận thua, tiếp tục ngừng kinh doanh để chỉnh sửa và tự kiểm tra.

Phòng cháy là phát đầu tiên, năm ngày sau khó khăn lắm mới chỉnh sửa đúng quy định, kinh doanh lại chưa đến nửa tiếng lại có Cục giám sát vệ sinh thực phẩm, thuế công thương, hiệp hội 315, sở lao động lần lượt đến. Anh Báo chết lặng người, quán cơm này mở hơn một năm thực sự chưa bao giờ chào đón nhiều đại thần cùng một lúc như vậy.

Gã hỏi: "Tôi… Đã chọc vào thần tiên nào không nên trêu chọc à?"

Đồng chí của cục vệ sinh thực phẩm trả lời bằng giọng giải quyết việc chung, "Chúng tôi nhận được khiếu nại của người dùng, nói chỗ anh dùng dầu thải, thịt lợn quá hạn, tất nhiên phải đến kiểm tra đối chiếu sự thật."

Công thương cũng nói là nhận được báo cáo. Anh Báo sờ đầu, mắt to trừng mắt nhỏ với đám nhân viên trong quán, "Ai vậy? Tiên sư đứa nào báo cáo lung tung?"

Đồng chí công thương, "Này! Chú ý ngôn từ."

Ôn Ngộ Hà đứng sau cùng đám người nhíu mày.

Có hai mươi bản khiếu nại liên quan đến nhiều vấn đề như phòng cháy, kinh doanh thực phẩm hợp pháp, luật lao động, có mua năm bảo hiểm và một quỹ cho nhân viên không. Hảo Vận Lai đóng cửa chỉnh đốn tiếp nhận điều tra đã là chuyện chắc chắn.

Anh Báo và đám nhân viên trong quán đều tin chắc mẹ kiếp bị ai đó chỉnh rồi.

Hôm đó sau khi khó lắm mới tiễn các thần tiên về, một đám người bức xúc chửi ầm lên trong quán đã đóng cửa, "đ*t con mẹ là thằng chó nào?!"

Ôn Ngộ Hà xuyên qua đám người kéo anh Báo, ghé vào tai nói, "Lại đây, em nói chuyện này."

Hai người ở ngõ sau, Ôn Ngộ Hà kể chuyện đêm đó hắn ra tay đánh Lục Từ, nhưng không nói lý do. Hắn nói, "Em nghĩ chuyện quán mình bị chỉnh, tám chín phần mười là vì em."

Anh Báo nghe xong nổi giận, "đ*t mẹ loại người gì thế không biết? Hắn là công tố viên lại dùng thủ đoạn này để trả thù mày? Tên gì? Bố tìm người xử hắn."

"Không không không." Ôn Ngộ Hà giữ anh Báo đang nổi khùng, "Anh đừng tự rước phiền phức. Tuy cách làm của hắn không ra gì nhưng hợp lý hợp pháp, nếu chúng ta không tìm ra lỗi của đối phương, nếu anh đi xử lý hắn, anh nhất định lại phải đi vào."

Nói đoạn, Ôn Ngộ Hà đột nhiên nghĩ ra có phải Lục Từ cũng đang chờ hắn làm như vậy không. Nếu hắn lại bốc đồng đi đánh người, đúng lúc tự đưa mình trở về nhà tù một lần nữa.

Anh Báo thở phì phò chống nạnh, "Thế phải làm sao? đ*t con mẹ nuốt không trôi cục tức này."

"Em có cách." Ôn Ngộ Hà nói, "Chắc là có thể giải quyết nhanh thôi."

Anh Báo nhíu mày, "Cách gì."

"Em nghỉ việc, không làm ở đây nữa. Người kia chỉ nhằm vào em, nếu em không làm việc ở đây, hắn tiếp tục nhằm vào đây sẽ không có ý nghĩa gì."

Anh Báo trợn mắt: "Đây là cách chó má gì đấy!"

Ôn Ngộ Hà kiên nhẫn nói, "Chỉ có cách này, nếu không thì ngừng kinh doanh một, hai tháng, nghiêm túc làm lại tất cả việc nhỏ không đáng kể đến nơi đến chốn. Nhưng anh cũng biết nhiều công việc như thế, muốn vạch lá tìm sâu luôn có thể tìm ra, chỉ cần em ở đây, chuyện này sẽ không kết thúc."

Anh Báo im lặng một lúc lâu, gã biết những gì Ôn Ngộ Hà nói là thật.

Gã oán hận đá hòn đá bên chân, "đ*t con mẹ nó!"

Gã hỏi Ôn Ngộ Hà, "Đám người kia chỉnh mày như thế, mày cứ bỏ qua?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!