Chương 31: (Vô Đề)

Ba giờ sáng, phòng 303 đơn vị 2 tòa nhà 5 tiểu khu vườn Xuân Phong, một căn phòng ngủ trong đó vẫn sáng đèn.

Trong tay Ôn Ngộ Hà cầm hai bản báo cáo viết tay. Một bản hắn nhớ trong lòng là dữ liệu DNA của hung thủ được tìm thấy trong cơ thể Lợi Ninh hai năm trước, hắn đã chép lại. Bản còn lại là báo cáo hôm nay Quý Nhan mới đưa cho, dữ liệu trong email cũng được hắn chép ngay ngắn ra giấy.

So sánh hai bản dữ liệu với nhau, không có điểm chung.

Quay lại năm tiếng trước.

Khoảng 10 giờ tối, Quý Nhan gọi điện cho hắn nói rằng đã có kết quả kiểm tra, báo cáo điện tử vừa được gửi vào email của hắn. Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngộ Hà phát hiện hai tay mình đang run.

Run đến mức không thể cầm muôi xào, hắn bảo đồng nghiệp làm tiếp, ra khỏi cửa sau đi thẳng một mạch về phía trước, trốn vào trong ngõ tối nhất để hít thở. Một lúc lâu sau mới bấm mở báo cáo trong hộp thư.

Hắn đang xác nhận một kết quả, một kết quả được đánh cược bằng tương tai của hắn và mạng sống của Lợi Ninh. Hắn biết sự thật chính là vậy, nhưng hắn không có bằng chứng.

Và bây giờ, báo cáo này chính là bằng chứng tốt nhất, mỗi một chữ cái, mỗi một số liệu trên đó đều đang tuyên bố  "Thắng lợi" của hắn.

Như hắn đã nói với Thu Diễm, hắn nắm trong tay một sự thật mà trên thế giới chỉ mình hắn biết, mình hắn tin nhưng không có nơi nào để nói ra.

Bản báo cáo này đã khiến lưỡi dao sắc bén treo trên đầu hắn hai năm qua cuối cùng cũng chém vào hắn.

Lúc này, Ôn Ngộ Hà ngồi trước bàn, hai bản báo cáo dần dần mơ hồ trước mắt hắn, hắn nhớ lại chạng vạng tối hỗn loạn một năm trước.

Lúc đó đã vào tù được một năm, nửa năm trước hắn nghe nói hung thủ bắt cóc và giết Lợi Ninh đã bị bắt, bị xử vô thời hạn vì một số tội, bị nhốt trong nhà tù Hạc Kiều cùng với hắn. Nhà tù Hạc Kiều thực sự quá rộng, tội phạm nghiêm trọng có độ canh phòng cao và tội phạm nhẹ có độ canh phòng trung bình dưới năm năm không ở cùng một khu, ngày thường chỉ chung một nhà ăn trong giờ ăn cơm ngắn ngủi.

Thật ra nhà ăn cũng chia khu vực, nhưng thời gian canh phòng không nghiêm ngặt lắm. Lần đầu tiên Ôn Ngộ Hà nhìn thấy kẻ bắt cóc trong nhà ăn, toàn thân như lửa đốt.

Cơm trong tay vương vãi đầy đất, nôn khan không thể kiềm chế.

Người kia cũng nhìn thấy hắn, để lộ nụ cười nhạt, dùng khẩu hình nói ba chữ từ xa với hắn: Đáng thương quá.

Sau đó không biết có phải cai ngục đã tìm hiểu quá khứ của họ hay không, mỗi khi Ôn Ngộ Hà cố gắng tiếp cận gã trong nhà ăn sẽ có cai ngục đến can thiệp. Người kia luôn tỏ vẻ bình tĩnh, ăn cơm, uống nước và nghênh ngang rời đi trong ánh mắt muốn giết gã của Ôn Ngộ Hà.

Lần cuối cùng nhìn thấy người kia là chạng vạng tối nửa năm sau khi hắn vào tù. Khu tội phạm nghiêm trọng đột nhiên xảy ra bạo loạn, tiếng còi cảnh sát vang lên trong nhà tù. Trên hành lang, trên đất trống toàn là tiếng bước chân hỗn loạn, hình như tất cả mọi người đều chạy về cùng một hướng.

Bạo loạn bất ngờ xảy ra, Ôn Ngộ Hà không biết đã xảy ra chuyện gì. Cai ngục của khu vực họ điên cuồng thổi còi, giơ gậy cảnh sát ngăn cản đám người chạy trốn. Nhưng hỗn loạn ở những nơi như thế này chỉ cần có manh mối sẽ nhanh chóng lan ra như lửa rừng gặp gió thu. Chẳng mấy chốc cai ngục đã hoàn toàn không thể ngăn chặn được đám tù nhân bạo loạn.

Ôn Ngộ Hà cảm thấy chạng vạng tối đó mình bị người khác cuốn theo đến khu vực tội phạm nghiêm trọng. Hắn ra sức lao về phía trước trong đám người như cá mòi, cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng đánh hội đồng vô cùng hỗn loạn.

Rất nhiều người đang đánh nhau, không phân rõ địch ta, trong tay mọi người đều cầm hung khí nghĩ mọi cách tự chế, đũa, nĩa, và bút.

Ôn Ngộ Hà nhìn thấy kẻ bắt cóc kia chậm rãi ngã xuống giữa đám người, trên người gã bị đâm nhiều nơi, toàn là chỗ hiểm, trí mạng nhất là yết hầu, bị một cây bút bi được mài nhọn hoắt đâm xuyên họng.

Người kia dùng hai tay bưng lấy cổ, mắt trợn to như cá vàng. Gã nhìn thấy Ôn Ngộ Hà.

Gã nhìn hắn, và duỗi tay về phía hắn.

Ôn Ngộ Hà liều mạng lao đến bên cạnh gã, người kia bắt lấy hắn, phát ra tiếng khè khè. Ôn Ngộ Hà cảm thấy không nghe được mọi thứ xung quanh, hắn hỏi kẻ bắt cóc, "Có phải mày không?"

Người kia nói không nên lời, mắt trợn to nhìn hắn.

Ôn Ngộ Hà túm cổ áo gã, "Có phải mày không?"

Người kia lại cười, sắp chết đến nơi, nụ cười kia k*ch th*ch Ôn Ngộ Hà như con thú hoang nổi điên, cố sức hét to, "Có phải mày không?!!!"

Người kia cười, miệng phát ra tiếng ọc ọc, từng ngụm máu chảy ra.

"Không phải mày, đúng không!!! Mày đang nói không phải mày đúng không???" Ôn Ngộ Hà gào thét.

Cuối cùng cai ngục cũng chạy đến, nổ súng cảnh báo, lùa tất cả tù nhân bạo loạn vào góc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!