Báo cáo chưa được nộp lên, cục tư pháp đơn vị cấp trên đã gửi thông báo hoạt động công ích xuống. Mỗi Sở tư pháp trên toàn thành phố nhận một điểm để tuân thủ.
Đây cũng là một hạng mục công việc cơ bản của Sở tư pháp, có lúc chỉ là bài giảng phổ biến pháp luật công ích cơ sở chỉ dành cho nhân viên, có lúc là hoạt động công ích dẫn dắt toàn bộ đối tượng cải huấn. Đây là một loại hoạt động để đơn vị cấp trên đánh giá toàn bộ sở tư pháp.
Địa điểm hoạt động công ích của Sở tư pháp ngõ Hòe Kim nằm ở núi Tiễn Thanh. Đây vốn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở ngoại ô, có một công viên rừng quốc gia cấp A4. Khi Thu Diễm đến thành phố này học cấp ba, chuyến du lịch mùa thu đầu tiên nhà trường tổ chức là đến đây.
Hoạt động công ích lần này chủ yếu hướng đến toàn bộ đối tượng cải huấn, do nhân viên hướng dẫn, thực hiện công việc dọn dẹp môi trường trong khu thắng cảnh.
Nói trắng ra đó là nhặt rác.
Thu Diễm làm theo chỉ thị của Thịnh Hoài Nam gửi thông báo hoạt động cho từng nhóm đối tượng cải huấn của mỗi sở trên ứng dụng trước hai ngày, bảo họ sắp xếp công việc và cuộc sống để có thời gian rảnh. Nói rõ biểu hiện của hoạt động công ích lần này cũng sẽ được đưa vào đánh giá tổng hợp tháng này.
Trong ứng dụng liên tục nhận được câu trả lời của các đối tượng cải huấn, Thu Diễm xem từng người, Ôn Ngộ Hà không có động tĩnh.
Nhìn thời gian đang là buổi chiều, không phải giờ cơm nên chắc không bận lắm. Thu Diễm lại sao chép tin nhắn gửi vào wechat cho hắn, lúc này Ôn Ngộ Hà mới trả lời "Nhận được rồi".
Thu Diễm hỏi hắn đang làm gì, tại sao không trả lời thông báo trong ứng dụng?
Ôn Ngộ Hà lại nói: "À, xin lỗi, quên bật thông báo."
Thu Diễm không nhịn được trả lời một chuỗi dấu chấm lửng, "Đây là ứng dụng quan trọng nhất mà cậu phải chú ý trong khoảng thời gian này, vậy mà không bật thông báo?"
Ôn Ngộ Hà cũng không giải thích, thản nhiên đáp một tiếng, "Ừ, biết rồi, giờ bật."
Giờ Thu Diễm đã rất quen thuộc với phản ứng lợn chết không sợ bỏng nước sôi của hắn. Đầu tiên hắn là không phối hợp, phớt lờ anh. Sau đó anh vạch trần, phê bình có lý có chứng cứ, hắn nhận hết, nhanh chóng sửa lại nhưng thái độ vẫn là xem thường.
"Mẹ kiếp!" Thu Diễm chửi thầm một tiếng, cảm thấy người cố chấp thế này không đáng để anh nhọc lòng chút xíu nào. Thậm chí căm hận nghĩ nửa đêm lần trước không nên nóng ruột đi cứu hắn, cứ để hắn ở trong đồn cảnh sát, để cảnh sát nhân dân nên phạt như thế nào thì phạt, loại người này không đáng được tạm tha.
Người không coi trọng bản thân, mình lo lắng thay hắn làm mẹ gì?
Thu Diễm phiền muộn lại nóng nảy suy nghĩ một lát, nhìn vài câu của Ôn Ngộ Hà trong wechat, không muốn nói thêm với hắn một chữ nào nữa.
Ôn Ngộ Hà đặt điện thoại xuống, anh Báo đưa cho hắn một điếu thuốc lá, hai người ngồi hút thuốc cạnh cửa cửa hàng tiện lợi trong ngõ phía sau quán cơm. Anh Báo hỏi, "Ai vậy, lại là cán bộ cải huấn trắng trẻo đẹp trai của mày à?"
Ôn Ngộ Hà kinh ngạc liếc gã một cái, "Sao anh biết anh ta trắng trẻo đẹp trai? Anh chưa từng nhìn thấy anh ta đúng không?"
Anh Báo cười một tiếng, "Anh lăn lộn bao nhiêu năm, nhìn người không chỉ nhìn ngoại hình, nghe giọng phân biệt người cũng là một kỹ năng quan trọng, biết không?"
Ôn Ngộ Hà cũng cười, "Nói tào lao."
Anh Báo rướn cổ lườm một cái, "Mày đừng không tin, anh biết một đại sư Đại Lục Nhâm từng nói tướng mệnh học chia làm tướng mạo và giọng nói, có lúc giọng nói còn chuẩn hơn tướng mạo. Nếu không sao anh biết cán bộ cải huấn của mày trắng trẻo đẹp trai?"
[1] Đại Lục Nhân là một dạng chiêm tinh học lịch của Trung Quốc có từ thời Chiến Quốc sau này. Là một trong ba mô của Tam thức cùng với Kỳ Môn Độn Giáp và Thái Ất.
Ôn Ngộ Hà cảm thấy lời nói này khá thú vị, nửa tin nửa ngờ, lại hỏi: "Vậy anh nói xem anh còn nghe ra được gì từ giọng nói của anh ta?"
Tròng mắt như chuông đồng của anh Báo hướng lên trời: "Người này rất đứng đắn."
Ôn Ngộ Hà lại cười, nghe anh Báo nói tiếp, "Nhưng ít trải đời, sự đứng đắn này rất giòn, thiếu sự dẻo dai."
Lúc này Ôn Ngộ Hà mới thực sự có hứng thú. Câu "châm ngôn" tưởng như không dưng bịa chuyện này vậy mà đã nói trúng cảm nhận sâu nhất của hắn về Thu Diễm – chính trực. Nhưng sự chính trực chưa từng trải qua bóng tối thì không đáng một xu.
Hắn gật đầu, thành thật bày tỏ lòng tin của mình, "Thú vị đấy."
Anh Báo đắc ý cười ha ha: "Anh là ai? Anh nhìn người chưa bao giờ dùng mắt."
"Còn gì nữa không?" Ôn Ngộ Hà thực sự muốn nghe thử.
"Hơi bướng, một khi cứng đầu là chín con trâu cũng kéo không lại, đã quyết định chuyện gì chắc chắn sẽ không hối hận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!