Chương 22: (Vô Đề)

Lục Từ không bất ngờ khi nhận được lời mời ăn cơm của Lợi Giang Bành, nhưng anh ta không trả lời ngay.

Là Thẩm Nguyên liên lạc với anh ta, lịch sự bày tỏ trong tin nhắn rằng Lợi Giang Bành muốn cảm ơn anh ta đã điều tra giúp chuyện lần trước, đồng thời cũng muốn ôn lại chuyện cũ.

Lục Từ ngồi trên ghế trong văn phòng chậm rãi xoay vòng, không khỏi đoán xem Lợi Giang Bành muốn làm gì.

Kể từ khi vụ án trộm xác mổ xác của Ôn Ngộ Hà kết thúc, anh ta và Lợi Giang Bành không liên lạc với nhau nữa. Nhưng trong vụ án hai năm trước, Lợi Giang Bành rất thường xuyên liên lạc với anh ta.

Đây là điều bình thường, anh ta là kiểm sát viên, Lợi Giang Bành là người thân của nạn nhân, tất cả mối liên lạc đều không thể tách rời vụ án. Sự thật gây tội của vụ án này rõ ràng, hoàn toàn không cần phải ra tòa. Nhưng thái độ nhận tội của Ôn Ngộ Hà rất tệ, nổi điên thấy người là cắn như lên cơn dại, chỉ biết lặp lại một câu nói như bị mất ngôn ngữ: "A Ninh bị người ta g**t ch*t…"

Có ai không biết đâu, bọn bắt cóc giết con tin, Lợi Ninh chết. Anh ta không thể hiểu hành vi nổi điên của Ôn Ngộ Hà là do bị k*ch th*ch hay bản tính vốn như thế.

Anh ta chỉ làm việc theo lẽ công bằng, nhưng bên Lợi Giang Bành lại dành cho anh ta sự "quan tâm" vượt quá mức bình thường.

Hai năm trước, khi lần đầu tiên Thẩm Nguyên tiếp xúc với Lục Từ, Lục Từ đã từ chối một cách lịch sự và lạnh lùng. Nhờ y chuyển lời đến Lợi Giang Bành, trong tình huống tuân thủ sự thật phạm tội, anh ta sẽ hợp tác với cơ quan công an trong các thủ tục tố tụng thông thường. Pháp luật sẽ quyết định nên xét xử và phạt như thế nào.

Nhưng lần thứ hai Thẩm Nguyên tiếp xúc với Lục Từ, chuyện này đã thay đổi, nói là sếp Lợi rất tán thưởng tác phong của kiểm sát Lục, muốn kết bạn với anh ta.

Lục Từ biết mình không nên có tiếp xúc thêm với Lợi Giang Bành trong thời gian xử lý vụ án, nhưng hình như anh ta không thể từ chối lời mời kết bạn của một người có thân phận như Lợi Giang Bành.

Công việc của Lục Từ trong mấy năm qua cũng đã gặp vài người quyền cao chức trọng, nhưng đều không liên quan gì nhiều đến anh ta. Cho dù Dương Nhạn là cựu kiểm sát trưởng và chủ nhiệm hiện tại, Thu Hồng Tín là viện trưởng tòa án đều không "bình đẳng" về địa vị với Lục Từ. Đó là một mối quan hệ mỏng manh cần anh ta cố gắng duy trì, lấy lòng, phải cẩn thận từng li từng tí mới có thể thỉnh thoảng được nhắc đến như "tài nguyên bối cảnh".

Lợi Giang Bành là người giàu nhất trong thành phố. Mặc dù có thể không bằng Dương Nhạn hoặc Thu Hồng Tín về quyền lực, nhưng ở những khía cạnh khác, Lục Từ biết những người kinh doanh đến bước này đều có mối liên hệ ở một vài phương diện. "Quyền lực" của Lợi Giang Bành là vô hình.

Người như vậy lại đưa ra một tín hiệu "bình đẳng" với anh ta, thậm chí là tỏ thái độ khiêm nhường khi có việc nhờ. Sao Lục Từ có thể từ chối được.

Anh ta nhớ rõ cảnh tượng lần đầu gặp Lợi Giang Bành, đó là trong một câu lạc bộ tư nhân mà có lẽ anh ta không bao giờ đặt chân đến. Nghe nói là sản nghiệp đứng tên Lợi Giang Bành, không dành cho người ngoài, chỉ tiếp bạn bè hẹn trước, là một nơi "truyền thuyết" trong giới tôn quý trong thành phố.

Nhưng ngày đó Lợi Giang Bành đã dọn chỗ cho anh ta, cung phụng như khách quý.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên trong đời Lục Từ được cảm nhận cuộc sống của giới thượng lưu, hưởng thụ những dịch vụ cao cấp nhất.

Anh ta thừa nhận mình có rất ít trải nghiệm, trong hoàn cảnh này, rất nhiều quy tắc và điểm mấu chốt mà anh ta tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm chợt biến mất tăm.

Ngày đó cảm xúc của Lợi Giang Bành không tốt, vừa trải qua nỗi đau mất con, ông ta như thể ráng đến gặp "người bạn" là anh ta để có thể khiến kẻ hại chết con mình nhận sự trừng phạt công bằng nhất.

Lục Từ lập tức đồng ý, trừng trị tội phạm vốn là trách nhiệm không thể thoái thác của kiểm sát viên.

Anh ta chưa bao giờ cảm thấy mình quan trọng đến vậy, cảm giác được đối xử nghiêm túc như một "Nhân vật" k*ch th*ch mỗi một dây thần kinh của Lục Từ như chất gây nghiện, làm người ta sung sướng đê mê, không thể hoàn hồn.

Cuối bữa tiệc, Lợi Giang Bành mang một món quà nhỏ lên, một chiếc hộp nhỏ và mỏng. Lục Từ khéo léo từ chối không cần nhưng Lợi Giang Bành lạnh nhạt nói: "Không phải cái gì đắt đỏ, kiểm sát viên Lục nhọc lòng vì chuyện nhà tôi như thế, chỉ là tỏ lòng cảm ơn thôi."

Trong hoàn cảnh như vậy, Lục Từ chỉ cảm thấy không có không gian từ chối. Anh ta tự đến bữa tiệc, nhận lời mời "tình bạn" mà Lợi Giang Bành đưa tới, món quà nhỏ cuối cùng này thật ra chỉ là một trình tự nhỏ cuối cùng. Anh ta không thể đột nhiên trở nên nghiêm túc chính nghĩa ở bước cuối sau khi đã hoàn thành các trình tự trước đó.

Hôm ấy sau khi về nhà, Lục Từ muộn màng cảm thấy khó chịu với lời giải thích của Lợi Giang Bành – "Nhọc lòng vì chuyện gia đình tôi". Đây không phải chuyện nhà ông, đây là chuyện công tố liên quan đến tội phạm hình sự. Nhưng mở hộp quà ra, nhìn thấy chiếc đồng hồ Patek Philippe bằng vàng trắng và kim cương vô cùng tinh xảo, chút khó chịu đến muộn này ngay lập tức tan thành mây khói.

Anh ta không hiểu về đồng hồ, nhưng dùng không hiểu đến đâu cũng biết Patek Philippe có ý nghĩa gì. Đeo chiếc đồng hồ đó trên cổ tay ngắm, từ tận đáy lòng cảm thấy hoàn toàn phù hợp, anh ta nên là chủ nhân của chiếc đồng hồ này.

Tối đó Lục Từ dùng chiếc đồng hồ này để thử âu phục, thử đồng phục, thử tất cả trang phục, đều cảm thấy vô cùng phù hợp.

Sau đó cẩn thận cất nó đi.

Lục Từ tự nhận vụ án của Ôn Ngộ Hà được xử lý rất thỏa đáng, cho dù hắn là người yêu của Lợi Ninh, việc giải phẫu thi thể có thể tha thứ. Nhưng trước tòa, Lục Từ vẫn lập luận dựa trên lý lẽ, cuối cùng khiến Ôn Ngộ Hà  bị kết án tối đa ba năm.

Sau đó không còn liên lạc với Lợi Giang Bành nữa. Tuy hơi tiếc khi bị một nhân vật như vậy đột nhiên coi trọng lại đột nhiên xem như mọi thứ chưa từng xảy ra. Lục Từ bị chênh lệch tâm lý một khoảng thời gian, nhưng sau khi tỉnh táo lại cảm thấy may mắn, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Với thân phận của anh ta, bình thường thân thiết quá với Lợi Giang Bành không phải là chuyện gì tốt. Có lẽ bản thân Lợi Giang Bành cũng biết rõ cho nên tự nhiên quay về quỹ đạo cố định của mỗi người, cũng tốt.

Lúc này Lục Từ cân nhắc một lúc lâu với tin nhắn Thẩm Nguyên gửi đến, sau đó trả lời: "Cảm ơn ý tốt của sếp Lợi, đây đều là chuyện trong bổn phận, không đáng nhắc đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!