Chương 114: Ngoại Truyện: Quay Đầu Liền Bị Bán Đi (2)

"A Thất, Tiểu Nhạc, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút đi…" Nhìn xem quần áo trên người mình đang bị cởi bỏ từng chút một, Miên Dương liền vội vã đề nghị.

Đùa gì chứ, nhìn điệu bộ này của bọn họ, rõ ràng là cũng muốn làm một số chuyện không phù hợp thiếu nhi với y!

Một mình An Vũ Hiên thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả A Thất và Tiểu Nhạc cũng đều bị dạy hư vậy chứ?

Giây phút nhìn thấy những vết tích xanh đỏ, tựa như hoa đào trên tuyết trắng, rải rác trên thân thể của Miên Dương, khí tức trên người hai vị hung thần cũng đã càng ngày càng âm lãnh, phảng phất muốn giết người.

"Ca ca…"

Bị Tiểu Nhạc ôm lấy từ phía sau, lúc này, đối phương cũng đã cúi người, chậm rãi cúi người, nhẹ giọng thì thầm, đồng thời lại hé môi, không chút báo trước mà ngậm lấy vành tai của y.

"Khoan đã, các ngươi đừng như vậy…" Bị bọn họ kẹp ở giữa, lúc này, Miên Dương nếu nói không hoảng loạn thì đó chính là nói dối.

Quan trọng nhất là còn có cảm giác rất xấu hổ.

Tiếc rằng, thời khắc này, cả hai cũng đã sớm bị những vết tích kia chọc giận, hóa thân thành bình giấm chua, làm sao còn có thể bình tĩnh nghe lời y nói được chứ?

Tấm vải che trên mặt bị A Thất tự tay vén lên, khiến gương mặt tựa như thần minh không ăn khói lửa nhân gian mà Miên Dương luôn tâm tâm niệm niệm kia đã lần nữa xuất hiện.

Bình thường, A Thất cũng rất ít khi để lộ gương mặt, nhất là khi có người khác ở bên cạnh. Cho dù là ở trước mặt Miên Dương, số lần hắn vén khăn che mặt lên, gần như cũng đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng hôm nay thì lại khác, hắn không chỉ vén khăn che mặt, mà còn không chút cố kỵ tiến sát đến trước mặt Miên Dương, để y có thể quan sát một cách rõ hơn.

Nhìn xem ánh mắt đối phương dần trở nên ngây ngốc, không giấu được sự kinh diễm, A Thất liền trầm giọng hỏi: "Đẹp không?"

Quả nhiên, mỹ nam không đáng sợ, đáng sợ là mỹ nam biết rõ bản thân rất đẹp, còn biết cách tận dụng nó.

Đối phương rõ ràng là biết, y hoàn toàn không có sức chống cự với gương mặt tuấn mỹ này!

Nhìn xem miệng nhỏ bởi vì ngây dại mà hơi hơi hé mở của y, A Thất liền cúi đầu, chầm chậm hôn lên.

Miệng bị lấp kín, Miên Dương liền vô thức kinh hô, ngay sau đó, đầu lưỡi cũng đã bị cuốn lấy, chỉ có thể khó khăn phát ra vài tiếng nức nở.

Cùng lúc đó, vành vai mềm mại cũng đã sớm bị gặm cắn đến tê dại, không biết có phải cảm thấy không vui khi Miên Dương bị nam nhân khác hôn hay không, lúc này, Tiểu Nhạc cũng đã buông tha cho vành tai của y, đồng thời chuyển dời đến bả vai mảnh khảnh, khẽ cắn lên đó.

Nhìn xem dấu răng mờ nhạt mà bản thân vừa để lại, sắc mặt hắn rốt cuộc mới thoáng buông lỏng một chút, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, trực tiếp ôm lấy y, để y ngồi vào lòng mình.

So với An Vũ Hiên là một tờ giấy trắng, hai vị hung thần này thoạt nhìn thì hùng hổ dọa người, nhưng trên thực chất… Cũng đều là gà mờ.

Bọn họ ngoại trừ theo bản năng, giống như chó con, hết liếm lại cắn khắp toàn thân y, thay thế toàn bộ vết tích mà An Vũ Hiên để lại, thì cũng đã hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào nữa.

Khiến Miên Dương bị trêu chọc đến cuối cùng cũng hiểu được, bốn chữ "dục cầu bất mãn" có nghĩa là gì…

Nhìn xem vị hung thần trước mặt đang loay hoay đến sắp đầu đầy mồ hôi, trên khuôn mặt anh tuấn cũng lộ rõ vẻ mê mang, có chút vô ngữ, Miên Dương cũng chỉ có thể chủ động nâng eo, để huyệt khẩu của mình ngậm lấy vật to lớn đang căng cứng của đối phương.

Chuyện kế tiếp, không cần Miên Dương dạy, đối phương cũng đã tự mình lĩnh hội được, hơn nữa còn là học một hiểu mười, thậm chí còn nghiên cứu ra không ít "kinh nghiệm quý báu".

Lúc này, bị hai vị hung thần ôm vào lòng, Miên Dương cũng không nhớ rõ, chính mình rốt cuộc đã bị làm đến cao trào bao nhiêu lần. Y chỉ biết, hai dị vật dữ tợn đang vùi trong cơ thể mình, đều vẫn còn đang phấn chấn dị thường, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn phóng thích…

"Hức… Sẽ hỏng mất… Ta thật sự không chịu đựng nổi nữa…" Âm thanh Miên Dương lúc này gần như đã mềm nhũn như bông, mang theo đôi chút khàn khàn, hoàn toàn không còn chút khí lực nào.

Vừa rồi, khi cả hai dị vật to lớn đó đổng thời tiến vào trong cơ thể mình, trong giây phút chớp nhoáng, y thật sự đã cho rằng, chính mình đã sắp chết đến nơi.

Không chỉ kinh hoảng khóc nấc, mà còn đấm đá, cào cấu loạn xạ lên người bọn họ, cuối cùng, khi hõm vai của A Thất đều đã sắp bị y cắn thành cái sàn, không còn một chỗ lành lặn, hai dị vật to lớn đó mới có thể triệt để tiến vào.

Kể từ sau lần song long nhập động này, Miên Dương thật sự đã sợ, cuối cùng cũng nhận ra, dường như công cuộc làm tra nam cũng không thơm ngon như bản thân đã nghĩ.

Không có chuyện gì là có thể giấu được vĩnh viễn, An Vũ Hiên rất nhanh cũng đã phát hiện củ cải trắng nhà mình đã bị lợn ủi, hơn nữa còn không phải một, mà là hai con!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!