Chương 9: (Vô Đề)

17

"Ngươi có phải cố ý không?" 

Ta bị Tạ Lương kéo xuống ngựa, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Ngươi thường xuyên ở trong quân đội, sao có thể kỹ nghệ không tinh mà đánh trúng ngựa của Thái tử?"

"May mà bây tử Thái tử không sao, nếu không Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi đâu."

Tạ Lương cười, không cãi lại.

"Còn cười!"

"Không phải ngươi sợ sao? Nên ta mới đánh nhanh thắng nhanh thôi."

"Có lợi hại không?" Hắn hỏi ta, như một chú chó nhỏ đang chờ được khen thưởng.

Ta bị hắn chọc cho bật cười, "Lười quản ngươi."

"Điện hạ, đây là dạ minh châu do Hoàng thượng ban thưởng."

Cung nhân bưng đến một hộp gấm to bằng bàn tay, mở ra là một viên trân châu to bằng nắm tay trẻ con. 

Nghe nói viên ngọc này ban ngày nhìn như sao, ban đêm nhìn như trăng, giá trị liên thành. 

"Tặng nàng." Tạ Lương nhét vào tay ta.

"Không thích sao?" Thấy ta không phản ứng, hắn lại hỏi ta.

"Viên dạ minh châu này là bảo vật từ triều đại trước để lại, Hoàng thượng dùng vật này làm phần thưởng cho trận mã cầu, ý đồ ra sao, không cần nói cũng biết."

"Nhưng ngươi lại cố tình xen vào khuấy đục nước, lấy đi viên dạ minh châu này, ngươi thật sự ngốc hay là ngây thơ vậy?"

Tạ Lương mím môi cười,

"Ta biết vốn dĩ nó là của Hoàng huynh, nhưng ta muốn nên ta đã cướp."

"A Hồ, ta chỉ là không chịu được nhìn nàng chịu ủy khuất." 

"Chẳng qua chỉ là một trận mã cầu, phụ hoàng sẽ không làm gì ta đâu."

"Nàng nói ta ngốc, ta ngốc thật, ngốc đến mức không biết làm thế nào mới có thể khiến nàng vui lòng." 

Tạ Lương buông tay, mặc cho viên dạ minh châu rơi xuống đất.

Ngẩng đầu lên, ta chạm phải đôi mắt đỏ hoe của hắn, khóe mắt ẩm ướt, như vừa bị mưa làm ướt. Đáng thương đến mức khiến người ta mềm lòng. 

[Mở đầu đã "do" rồi, đến bây giờ vẫn thuần tình đến mức mới thổ lộ, tiến độ này cứ như tua ngược vậy.]

[Hắn thích dạ minh châu thì đi cướp rồi, nhưng hắn thích Khương Lê lại đang chờ nàng hồi đáp, tôi lại "ngon" rồi.] 

[Khoan đã, không ai nhặt viên dạ minh châu sao, để tôi đi nhặt được không?] …

18

Tạ Lương đi rồi, viên dạ minh châu cũng không mang đi.

Suốt hai tháng liền, hắn không xuất hiện trước mặt ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!