11
Tạ Lương rất nhanh đã quay lại, trên tay cầm một đôi giày màu hồng sen.
Trên đó còn thêu một đôi thỏ, trông rất trẻ con. Nhưng đi vào thì lại vừa vặn không chê vào đâu được.
"Giày bao nhiêu tiền, ta trả cho ngươi."
Nào ngờ, vừa đứng dậy, cơn đau ở mắt cá chân trực tiếp khiến ta ngã vào lòng Tạ Lương.
Tim đập rất nhanh, nhưng không biết là của ai.
"Trẹo chân rồi sao?" Tạ Lương là người hỏi trước.
"Chắc là vừa nãy bị đám đông chen lấn."
"Lên đi, ta đưa ngươi đi gặp lang trung."
Tạ Lương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai sau lưng.
"Ta tự đi là được rồi, Triều Vân công chúa đang thả đèn hoa đăng bên sông, ngươi mau đi đi."
"Nàng ấy thả đèn hoa đăng cũng bị trẹo chân sao?"
"…"
"Lên đi, không thì ta bế ngươi."
"Ta còn phải tìm Uyển Hòa…"
"Ngươi thế này làm sao mà đi tìm?"
Giọng Tạ Lương có chút lạnh, hắn vẫy tay gọi một lính tuần tra không xa.
"Điện hạ."
"Tìm giúp ta một tỳ nữ, người đó…" Tạ Lương nhìn ta, ra hiệu cho ta nói.
"Mặc y phục màu xanh, thấp hơn ta một chút, đeo mặt nạ hươu, trên lưng đeo lệnh bài của phủ Lâm An Quận chúa."
"Tìm thấy rồi thì bảo nàng ấy về phủ đợi chủ tử." Tạ Lương nói tiếp lời ta.
"Vâng, Điện hạ." Lính tuần tra đáp lời rồi rời đi.
"Bây giờ có thể yên tâm đi rồi chứ?"
Ta không nói gì, ngoan ngoãn để hắn cõng đi tìm lang trung.
Những âm thanh trong đầu làm lòng ta rối loạn:
[Tỳ nữ trông thế nào thì không nói được một chữ, nhưng vợ đeo mặt nạ mà cũng nhận ra được, đỉnh thật.]
[Nữ chính thả đèn hoa đăng tôi không quan tâm, vợ trẹo chân mới là chuyện chính, đỉnh thật.] …
12
Vai Tạ Lương rất rộng, có lẽ là do vừa nãy ăn nhiều chè trôi nước rượu, nằm trên đó lại có chút say say.
"Ngươi sao lại đeo mặt nạ chó lớn vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!