Chương 14: (Vô Đề)

27

Dù đã thắng một hiệp trước Chu Đường Thanh, nhưng những món nợ cần tính toán, vẫn phải tính. 

"Bên ngoài gió lớn, sao lại không vào trong đợi?" 

Tạ Lương xuống xe ngựa, ôm ta đi vào.

"Vừa mua bánh ngọt ở Tùng Nguyệt Lâu, nàng nếm thử xem?"

"Ngọt đến phát ngấy." Ta cắn một miếng rồi nhét vào miệng hắn.

"Ngọt sao?" Tạ Lương nuốt bánh ngọt xuống, vẻ mặt nghi hoặc. 

"Không phải vị vẫn như trước sao?" 

"Vậy nàng ăn cái này đi, còn nóng đó." 

Nói rồi, hắn lại bóc cho ta vài hạt dẻ. 

"Rang ám mùi khói chảo quá, ngửi thấy buồn nôn." 

Ta đẩy tay hắn ra, thậm chí cả người cũng lùi xa hắn vài bước. 

"Hôm nay sao tính tình lớn vậy? Đến kỳ kinh nguyệt sao?

Ta xoa cho nàng nhé." 

Tạ Lương thấy ta lại né tránh, hoàn toàn bó tay. 

"A Hồ, nàng làm sao vậy?"

"Chàng còn dám hỏi ta, chàng tự mình xem đi, hôm nay Triều Vân đưa đến đó." 

"Nói là cùng cái trong kho của chàng thành một đôi, phu thê không phải nên thành thật đối đãi sao? Chàng nói rõ đi." 

Tạ Lương nhìn theo tay ta, chỉ thấy trong sảnh bày một đôi Ngọc Kỳ Lân. 

"Một đôi?" Hắn bất đắc dĩ nói:

"Đây là do Hoàng hậu ban thưởng khi người vui vẻ, Hoàng tử và công chúa đều có một con." 

"Triều Vân và của ta là một đôi, vậy ta và các huynh đệ tỷ muội khác đều có thể ghép thành một đôi." 

Hắn nhận ra thái độ ta đã mềm lại, vội vàng kéo ta vào lòng. 

"A Hồ, nàng không tin ta."

Giọng nói nghe thật ủy khuất, hắn cúi đầu xuống, những sợi tóc mái vướng vào cổ ta làm ta nhột.

"Ta cũng không phải không tin chàng, ta không phải đã cho chàng cơ hội giải thích rồi sao?" 

"Vậy mà bánh ngọt và hạt dẻ ta mua nàng đều không ăn."

"Ta thật sự thấy ngấy, ngửi thấy buồn nôn." 

"Trước đây nàng rõ ràng thích nhất…" 

Tạ Lương đi đến trước mặt ta, nhìn ta cười ngây ngô. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!