Chương 40: Lớn lên rồi nói

Đường Tuyết vừa ra khỏi lầu ký túc xá đã nhìn thấy Dụ Ngôn đứng ở bên ngoài.

Hôm nay trời đầy mây, cậu yên tĩnh đứng ở nơi đó, dáng vẻ cô đơn, mặc dù hình tượng rất đẹp nhưng nhìn vẫn thấy đáng thương.

Đường Tuyết hướng cậu cất tiếng chào:" Dụ Ngôn, cậu làm gì ở đây?" Nói xong lời này, nghĩ đến ngày đó bị quỷ bát quái (*) làm hại, nghĩ thầm tuyệt đối đừng để Dụ Ngôn trông thấy.

(*): Buôn chuyện, lắm mồm

Dụ Ngôn vừa nhìn thấy Đường Tuyết, đột nhiên xoay người rời đi.

Đường Tuyết vội vàng đuổi theo:" Cậu sao vậy? Sao lại không nói chuyện?"

Dụ Ngôn bước nhanh hơn.

Đường Tuyết chắc hẳn là cậu đã biết đến chuyện kia, từ đầu năm đến nay, tốc độ truyền thông tin của nam nữ bát quái còn nhanh hơn so với tốc độ sinh sôi của virut.

Cô chạy chậm đến bên cạnh cậu, ở một bên nói đùa:" Chẳng lẽ thuốc Mộng Hoan cho tôi uống thật sự có tác dụng rồi? Tôi thật sự đã tàng hình sao?"

Dụ Ngôn mặt vẫn không thay đổi bước tới, nhìn cũng không nhìn cô một chút.

Đường Tuyết đột nhiên bắt được cánh tay của cậu:"Này."

Cậu rốt cục cũng dừng lại, liếc nhìn cô một chút, ánh mắt lại dời xuống phía dưới, rơi vào trên tay của cô.

Dụ Ngôn giật giật bờ môi, nhìn chằm chằm bàn tay xinh đẹp trắng nõn trên cổ tay của mình, cậu thấy mình đặc biệt khổ sở.

"Cậu như vậy.." ánh mắt ôn nhuận mang theo một cảm giác bức bách, hỏi cô:" Không sợ Lê Ngữ Băng nhìn thấy sao?"

"Tôi biết là cậu sẽ hiểu lầm." Đường Tuyết giải thích:" Tôi và cậu ta thật không có gì."

Đối với những lời này của cô, nếu là trước đây, Dụ Ngôn khẳng định không có chút nào hoài nghi liền tin, nhưng bây giờ thì không. Có trời mới biết, lúc cậu nhìn thấy những bức ảnh mập mờ kia, trong lòng đã sụp đổ như thế nào.

"Gạt người." Cậu nói, giọng nói lộ ra sự ủy khuất cùng chỉ trích.

"Thật, lúc đó là cậu ta muốn xem vết sẹo trên đầu tôi, không tin cậu nhìn xem, nơi này." Đường Tuyết nói, dùng tay gỡ tóc ra cho cậu xem. Một lát sau, thu hồi động tác, nhìn thấy Dụ Ngôn yên lặng nhìn cô, biểu cảm kia là hoàn toàn không tin.

"Cậu đợi một lát, tôi để Lê Ngữ Băng tự giải thích với cậu." Đường Tuyết nói xong, cầm điện thoại gọi cho Lê Ngữ Băng, mở loa ngoài ra.

Điện thoại được kết nối, câu đầu tiên của Lê Ngữ Băng là:" Đêm nay muốn ăn cái gì?"

Cậu vẫn còn vui vẻ như thế, khiến Đường Tuyết rất khó chịu, chỉ trích:" Lê Ngữ Băng, cậu vẫn còn tâm tình ăn cơm sao? Tôi sắp bị cậu hại chết rồi."

"Hả?"

"Chúng ta ở trên bãi cỏ đã bị người ta chụp lại, truyền đi rất khó nghe, bây giờ toàn trường đều hiểu lầm. Đều tại cậu, hôm đó làm sao phải nhất định xem vết sẹo đó làm gì?" Câu cuối cùng mới là câu trọng điểm, Đường Tuyết nói xong, lặng lẽ quay qua nhìn Dụ Ngôn một chút.

Dụ Ngôn dựng thẳng lỗ tai, cũng đang chờ Lê Ngữ Băng trả lời.

Bên này, Lê Ngữ Băng cầm di động, nghe Đường Tuyết nói, cảm giác được một tia không thích hợp. Hôm nay cách Đường Tuyết nói chuyện không giống với lúc bình thường cho lắm. Có chút nhẹ nhàng và dông dài. Là ảo giác của cậu sao?

Lê Ngữ Băng không có thừa nhận cũng không có phủ nhận lời Đường Tuyết nói, phản kích lại:" Là cậu bổ nhào vào người tôi trước."

Sắc mặt Dụ Ngôn càng khó coi hơn.

Đường Tuyết vội vàng giải thích:"Đó là tôi muốn đánh cậu. Tại cậu mạo phạm tôi trước."

"Ha ha." Lê Ngữ Băng đột nhiên cười. Đường Tuyết không kịp chờ mà đã vội vàng giải thích như vậy, cậu nắm chắc bảy phần bên cạnh cô bây giờ còn có người khác. Cậu nói thêm:" Cậu đùa nghịch lưu manh với tôi ở phòng âm nhạc sao lại không đề cập nữa?"

Dụ Ngôn bây giờ rất muốn đánh người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!