Chương 4: Sóng gió

Đường Tuyết bị Lê Ngữ Băng hù sắp chết, ngoan ngoãn được hai ngày, ngày thứ ba, khi cô bảo Lê Ngữ Băng mua socola trứng cho mình, cô còn phá lệ đưa Lê Ngữ Băng vỏ trứng, bày tỏ sự quan tâm nhân đạo với cậu.

Lê Ngữ Băng: "..."

Thật là cảm động.

Lại qua vài ngày, mặt Lê Ngữ Băng đã hoàn toàn bình phục. Cuối cùng cậu không bị biến thành mặt rỗ, chỉ là bên phải sống mũi có thêm một nốt ruồi nho nhỏ màu mâu, khá gần mắt phải. Nếu nói ánh mắt cậu tựa như ánh trăng thì nốt ruồi này chính là một ngôi sao nhỏ cách mặt trăng xa tít.

Ừm, rất đẹp mắt.

Đường Tuyết chạm vào nốt ruồi này, hỏi Lê Ngữ Băng: "Cậu còn đau hay không?"

Đầu ngón tay của cô bé mềm mại, Lê Ngữ Băng không quen vội quay đầu, chẳng nói chẳng rằng.

"Lê Ngữ Băng, chúng ta chơi đóng vai gia đình đi!"

"Mình không..."

Còn chưa từ chối dứt lời, Lê Ngữ Băng đã bị Đường Tuyết kéo đi.

Trên tivi gần đây đang chiếu bộ phim "Thâm cung nội chiến", Đường Tuyết tập hợp một đám trẻ, cô làm Hoàng thượng, những người khác làm phi tử, Lê Ngữ Băng làm phi tử được sủng ái nhất.

Đường Tuyết ôm bả vai Lê Ngữ Băng, các bạn nhỏ khác vây quanh hai người, tất cả đều gọi cô là "Hoàng thượng", cô vừa lòng gật đầu, biểu cảm giống hệt hôn quân.

Cô dùng móng vuốt vỗ vai Lê Ngữ Băng: "Ái phi, trẫm đang nói chuyện với nàng, nếu nàng không lên tiếng sẽ bị thất sủng."

Lê Ngữ Băng bày ra bộ dạng anh dũng hy sinh tựa như Lưu Hồ Lan.

(*) Lưu Hồ Lan (8/10/1932 -12/1/1947), bí danh Lưu Phú Lan, đảng viên Đảng cộng sản Trung Quốc.

Hai người này, một ở thời phong kiến, một ở thời kháng chiến, căn bản không cùng tần số.

Đường Tuyết gãi gãi đầu, thầm nghĩ bước tiếp theo nên cái gì, cô nghiêng đầu nhìn về phía "ái phi" Lê Ngữ Băng của cô... A ha ha, biết rồi!

Cô đột nhiên sáp tới gần, hôn bẹp một cái lên má "ái phi".

Lê Ngữ Băng tái mặt.

Còn có một người mặt cũng tái mét.

Hôm nay, hiệu trưởng Đường đến lớp của Đường Tuyết dự giờ, cách thời gian vào lớp chỉ còn hai phút, ông cùng mấy giáo viên đi tới cửa, vừa vặn bắt gặp Đường Tuyết một tay khoác vai Lê Ngữ Băng như ác bá, còn hôn người ta.

Mới học lớp hai đã giở trò lưu manh!

Còn ở trước mặt nhiều giáo viên như vậy!

Bảo hiệu trưởng là ông giấu mặt vào đâu!

Hừ... hừ...

Hiệu trưởng Đường giận đến nỗi thở hổn hển.

"Đường, Tuyết!"

Đường Tuyết phát hiện tình thế không ổn, quay về chỗ nhanh như chớp.

Trong giờ học thành thật ngoan ngoãn không hề nhúc nhích.

Đương nhiên Hiệu trưởng Đường không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!