Chương 26: Tranh tài và say rượu

Hôm nay đến xem so tài, ngoại trừ học sinh trong trường mà còn có không ít người bên ngoài. Vé trong tay của họ đều là của trường công khai đem bán, công khai ghi giá.

Khúc côn cầu là môn thể thao kích thích vận động. Giẫm lên băng đao trên mặt băng. Đến như gió, đi như điện. Tiết tấu đặc biệt nhanh. Chính bởi vì nhanh có chút va chạm là không thể tránh khỏi. Cho nên bình thường, dáng vé của vận động viên khúc côn cầu rất cao lớn.

Đội khúc côn cầu của Lâm đại thường được học sinh gọi đùa là" Mẫu nam đội". Có thể hình dung ra được hình thể của bọn họ, nhưng đối đầu với nhân chủng Âu Mỹ vẫn là kém hơn một chút.

Cho nên vừa mới bắt đầu, Lâm đại liền bị áp chế. Đám cầu thủ nước Đức thế công rất mạnh, cầu luôn tại vị trí phòng thủ của Lâm đại. May mắn thay thủ môn Lâm đại rất đáng tin cậy, nhiều lần ngăn cản đối thủ tấn công.

Nhưng cuối cùng vẫn là lọt một quả cầu.

Tại khán đài âm thanh cố lên không ngừng. Cảm xúc của khán giả đều có chút nôn nóng. Ai cũng không muốn cầu thủ nhà mình bị đè lên đánh tại sân nhà.

Đường Tuyết ngồi sát lối đi nhỏ, nghe được cạnh đó có tên mập mạp phàn nàn liên miên, lải nhải:" Bị đánh cho thành như vậy, đầu hàng được rồi, làm mất mặt người Trung Quốc."

Đường Tuyết giận tái mặt.

Mập mạp oán thán xong, đứng dậy đi nhà cầu. Đường Tuyết vặn nước khoáng ra, đến chỗ ghế ngồi của hắn đổ thật nhiều nước lên trên.

Cô nghĩ đức ranh giới luôn luôn thấp, làm chuyện xấu như vậy hoàn toàn không có áp lực tâm lí.

Mập mạp sau khi trở về, đặt mông ngồi xuống vũng nước, làm hắn tức chết liền chửi ầm lên

Không ai phản ứng hắn.

Đường Tuyết quay đầu lại, nghe mập mạp mắng chửi, lại tiếp tục xem cầu.

Hiện tại trên sân, trạng thái đơn phương áp chế kéo dài đúng mười lăm phút. Đường Tuyết cảm giác được cầu thủ bên ta cũng đa hơi mệt sức. Kỳ thật, thể trạng chênh lệch như vậy, thật quá khó để quyết định trình độ thắng bại tranh tài.

A....

Biến cố phát sinh ở một nháy mắt.

Lê Ngữ Băng đột nhiên lấy được bóng, đơn thương độc mã mang bóng qua tuyến. Đối phương biết được ý đồ của cậu, nhanh chóng tổ chức phòng thủ.

Thế nhưng cậu quá nhanh, đã nhanh lại linh hoạt. Luồn qua hai người, trong chớp mắt đã đến phía trước cầu môn, đem cầu hướng thủ môn phòng thủ trong góc chết một nhóm.

Dẫn bóng!

Đường Tuyết phủi đất một chút nhảy dựng lên.

Hiện trường người xem dừng lại hai ba giây, mới nhiệt liệt reo hò. Không trách bọn họ phản ứng chậm, thật sự là Lê Ngữ Băng quá nhanh.

" Cố lên! Cố lên! Cố lên!" Đường Tuyết dắt cuống họng hô.

Lê Ngữ Băng phảng phất nghe được tiếng kêu gào của cô, đột nhiên quay người nhìn theo hướng của cô.

Đường Tuyết sờ sờ mũi, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tiếp tục tranh tài.

Lê Ngữ Băng một mình oai hùng dẫn bóng, như thuốc trợ tim cho các cầu thủ thêm phấn chấn, phía sau tranh tài đánh cho đối phương không thể rút lui.

Sau trận đấu này, danh tiếng của Lê Ngữ Băng liền được rất nhiều người biết đến.

Cậu không thua đối phương về thể trạng, cậu có tài trượt băng cùng kỹ xảo khống chế bóng. Càng đáng sợ hơn là cậu có khả năng đọc đấu trường phi thường. Đấu trường tình thế thay đổi trong nháy mắt, sau đó phải làm thế nào mới là quyết sách, mới thu được ích lợi nhiều nhất. Đây là một môn học vấn rất phức tạp.

Cần trí thông minh....

Người xem dẫn đầu hô:" Lê Ngữ Băng! Lê Ngữ Băng! Lê Ngữ Băng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!