Chương 22: Thông Minh

Lê Khôi thường nói trên đời này không thiếu người thông minh, sau chuyến thân chinh đi đánh dẹp Bạc Thường Lê Ý lại càng đồng ý với phát ngôn của ông già nó.

Tuy nhiên, nó cũng cho rằng nhiều hơn cả người thông minh là những kẻ đần tự cho mình là thông minh.

Lê Điền ngồi đối diện Lê Ý, uống một ngụm chè mát lạnh, thở một hơi thỏa mái rồi nói.

- Thiếu chủ, người cho rằng bây giờ gia chủ bị á·m s·át, bất kể thành hay không thành thì người được lợi nhiều nhất là ai ?

Lê Ý ngẫm nghĩ một lát.

- Có ba loại người có thể được lợi.

Lê Điền thú vị nhìn Lê Ý.

- Ngài nói kỹ hơn một chút.

Lê Ý chậm rãi bổ đôi quả dưa hấu ướp lạnh, chia cho Lê Điền nửa quả, nhờ có chậu làm mát giờ mùa hè ở Cẩm Giang đâu đâu cũng có đồ ăn đồ uống lạnh.

- Ngắn hạn mà nhãn tiền nhất là những kẻ đang muốn cầm quyền to ở Đông Kinh. Tuy nhiên, cháu cho rằng khả năng này là thấp nhất.

Lê Điền hứng thú bừng bừng nhìn Lê Ý đang ngồi xúc từng thìa dưa cho vào miệng nhai chóp chép không nhả cả hạt.

- Ồ, tại sao lại thế.

Nó nuốt miếng dưa rõ to.

- Đơn giản vì bây giờ chúng đang bị cả thiên hạ chú ý, bất kể bố có mệnh hệ gì hay không chúng đều là những kẻ bị hiềm nghi đầu tiên. Nói cách khác, vị trí của chúng bây giờ ở ngoài sáng, không che giấu được gì.

Hành động lúc này chỉ thu được cái lợi trước mắt, tín dự của chúng trở thành trò cười, ấy là lợi bất cập hại.

Lê Điền gật đầu cho là phải, chuyện á·m s·át ở Đại Việt là đại kỵ, năm đó Thái Tông kiếm cớ g·iết Lê Sát mọi người tuy không thích nhưng cũng chẳng mấy ai chống đối tới cùng là vì sao?

Hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh là một chuyện, tầng sâu hơn là do năm đó Lê Sát sai người bỏ thuốc độc á·m s·át Lưu Nhân Chú. Huân quý thiên hạ đều xa lánh Lê Sát. Lê Sát bị g·iết ai nấy thỏ tử hồ bi làm dáng một chút là được rồi.

Sau này Trịnh Khắc Phục đối với Lê Sát là cỡ nào oán hận?

Thù g·iết anh chỉ mong ăn gan uống máu Lê Sát cho hả cơn giận.

Thân là người trong Hoàng tộc, vậy mà hắn cũng không dám tùy ý động thủ trả thù, một khi ra tay, sẽ thành công địch của tất cả huân quý trong thiên hạ.

Chẳng ai muốn đang đi giữa đường bị thích khách đ·âm c·hết hay uống tách trà tự nhiên lăn ra hộc máu đen cả.

Lê Ý ăn xong miếng dưa cuối cùng, vỗ bụng đi về phía ao cá nhìn xa xăm.

- Người được lợi thứ hai là nhà mẹ đẻ Thái Hậu, chỉ cần vượt qua cơn phong ba này mà họ Lê không còn ai đủ uy tín nắm giữ quân quyền thì quyền lực của bọn chúng có thể bành trướng đến vô biên. Hoàng Hậu kế tiếp vẫn là họ Nguyễn cũng chưa biết chừng.

Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại bố cháu đang là chỗ dựa vững chắc cho bà Thái Hậu, cháu cho rằng lão Hầu gia của Nguyễn thị chưa đến mức sử dụng thủ đoạn khốc liệt như thế.

Nó cầm ống đồ ăn cho cá, ném mấy miếng bỏng gạo xuống ao, bầy cá chép thi nhau nổi lên tranh giành thức ăn. Nhìn một lúc, nó bật cười nói.

- Vậy thì kẻ thứ ba, dù khó tin đến mấy, dù không có căn cứ gì cũng ít nhất tám chín phần mười là sự thực. Đúng không chú Điền.

Lê Điền nhếch mép cười ý vị, dẫn Lê Ý đi vào phòng lưu trữ.

Tìm một lúc trên giá tài liệu, Lê Điền rút một tập hồ sơ thật dày ra, đặt xuống bàn trước mặt Lê Ý. Nó lật từng trang hồ sơ, xem một mạch tới chập tối.

Xuân Lan vào thắp hết đèn trong phòng lưu trữ sáng như ban ngày, nó đặt tập hồ sơ xuống, quay đầu nhìn Lê Điền vẫn đang đứng sau lưng nó gần ba canh giờ.

- Chú Điền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!