Lê Khôi thở dài nhớ lại những lời của thằng quý tử mấy ngày trước, lúc chuẩn bị ngựa xe đem người ra Đông Kinh, Lê Ý nói với lão trong quán rượu.
…
Năm ngày trước.
Ngày mai đã xuất phát đi Đông Kinh nhưng hôm nay Lê Khôi vẫn chưa thể nào tĩnh lặng được. Đoạn lão quyết định đi kiếm chút hơi men cho vững dạ.
Đa số các thành trì, thôn xóm trên đất Đại Việt đều nghỉ ngơi khá sớm, thường thì trống canh vừa điểm xong cũng là lúc người người đóng cửa, nhà nhà tắt đèn.
Thành trấn Cẩm Giang có thể coi là ngoại lệ, đã đầu giờ tuất (khoảng 7 giờ tối) mà đèn đuốc vẫn sáng một góc trời. Đầu đường ăn uống linh đình, cuối phố tụ tập hát hò nhảy múa, trẻ con hè nhau đuổi bắt khắp cả thành trấn.
Ở Cẩm Giang ngoại trừ thuế nộp lên triều đình, đã bốn năm năm nay nhà họ Lê không thu một đồng tiền lệ (tiền đóng góp cho làng xã) nào.
Nói đùa cái gì, dân chúng ở đây đều là thân quyến thân binh của Lê Khôi cả. Thương hội Vĩnh Xương mấy năm nay kinh doanh cũng tốt, năm sau đều tăng trưởng ba đến năm phần mười so với năm trước. Lão Khôi chưa đến mức phải đi tranh giành vài đồng tiền lẻ với đám thân binh từng cùng mình vào sinh ra tử.
Thành ra dân Cẩm Giang mỗi năm đều dư giả một chút, con người mà, không còn phải lo điền đầy cái bao tử liền phát sinh các trò tiêu khiển. Hôm nay la cà tụ rượu, ngày mai lân la hội hát v.v. lâu dần thành thói xa hoa dâm dật như hiện nay.
Mà đâu chỉ dân trấn Cẩm Giang, đám công nhân dưới công xưởng Vĩnh Xương cũng thường lặn lội bốn năm dặm lên Cẩm Giang tiêu xài.
Hơn bất cứ ai hết, Lê Ý biết hiệu suất công việc giữa công nhân được trả lương và đám công tượng được trưng tập khác biệt như thế nào. Có thêm thưởng năng suất nữa thì nói là như trời và đất cũng không có gì là lạm ngôn.
Sau khi đọc báo cáo của đám Nguyễn Cung về năng suất công việc gấp ba, thậm chí bốn lần bình thường của đám công nhân ở công xưởng Vĩnh Xương, Lê Nguyên Long đã đang có ý định bỏ chế độ công tượng thay bằng chế độ công nhân.
Đàng nào cũng được trả công hậu hĩnh, một lượng bạc mỗi tháng chưa tính tiền thưởng, hàng tháng gửi bạc theo xe hàng về nhà thì trong người vẫn còn một ít thi thoảng lên Cẩm Giang hoặc uống rượu hoặc hát hò, nếu không thì ngồi nhìn đám trẻ con bày trò nô đùa cũng không tệ.
Lê Khôi dẫn theo hai tên chân chó Lê Điền, Đỗ Hậu nghênh ngang đi vào một cái ngõ nhỏ, bên trong ngõ này có quán bán thịt chó, thằng quý tử dẫn lão đi ăn mấy lần rồi nên nhớ.
Ông chủ vốn cũng là thân binh của Lê Khôi, thấy tướng chủ nhà mình cùng hành quân giáo uý trước sau đi vào thì định đuổi hết khách khứa nghênh tiếp, Lê Điền nhanh tay ngăn lại, bảo bọn chúng cứ ăn tiếp đi, đều là người mình cả.
Đỗ Hậu ra sân sau phụ một tay với chủ quán, chỉ một lát đã bưng lên mấy đĩa chó luộc, chó nướng, dồi nướng v.v. đĩa nào đĩa nấy đầy ú ụ cùng bát giả cầy béo núc ních, thêm chén mắm tôm với rổ rau sống.
Lê Điền móc trong giỏ ra bốn năm bình rượu nếp, ăn thịt chó phải chơi loại này, rượu hổ phách không phải không được nhưng sẽ làm thịt chó không được tròn vị.
Đều là dân sành nhậu cả, ba thầy trò ngồi chén hết miếng này đến miếng khác, đoạn lại cụng rượu với nhau.
Ăn uống buôn chuyện từ đầu giờ tuất (7 giờ tối) tới giữa giờ hợi (10 giờ tối) quán ăn hết khách, buôn từ hồi còn nhỏ chọi gà đấu chó đến thời thanh niên săn cọp, nhìn trộm đàn bà tắm, lại nói đến khởi nghĩa Lam Sơn gian khổ nguy nan.
Đang buôn nhiệt tình thì cửa bị đẩy ra kêu kẽo kẹt rõ to, Lê Ý phất tay bảo ông chủ lui ra hậu viện rồi ngồi xuống đối diện Lê Khôi. Lê Điền, Đỗ Hậu thấy thế liền ngay lập tức tỉnh rượu, phảng phất hai kẻ vừa quàng vai bá cổ Lê Khôi là người khác.
Lê Khôi đủng đỉnh rót rượu, không thèm nhìn Lê Ý nhưng nghiêng tai ra chiều.
"Ta đang nghe đây, có rắm mau thả."
- Bố đúng là thần tượng của con nha, ngồi đây ăn nhậu tự do tự tại thế này, bố khai thật đi, nắm được thóp mẹ cái gì rồi có phải hay không?
Lê Khôi nhếch mép khinh thường.
- Bố mi đầu đội trời, chân đạp đất, làm gì phải kiêng nể ai.
Lê Ý vỗ tay một cái, gắp miếng thịt chó. Chó không dai, hẳn là loại chó thịt nuôi hàng loạt chứ không phải chó nhà dân. Nhai hai ba phát đã nuốt miếng giả cày xuống bụng, nó chậm rãi nhả từng chữ.
- Đây là cơ hội cuối cùng đám huân quý cấp cho bố.
Lần này bố phải chọn phe, nếu không, dù bố có kỳ công cái thế đến mức nào bọn chúng cũng sẽ hạ độc thủ. Cơ hội động thủ với ngài à?
Với cường độ gây hấn của Chiêm Thành cùng Vạn Tượng, sao lại thiếu thời cơ để đẩy Đại tướng quân ngài ra chiến trường, đến lúc đó một hòn đạn lạc, một gói thuốc xổ cũng có thể lấy mạng Đại tướng quân ngài ý chứ.
Gắp liền một lúc ba miếng thịt chó, lại làm hớp rượu rõ to, Lê Khôi mới ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hung tàn bạo ngược.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!