"Dịch Tiểu Liêu, bạn bè gặp chuyện thế này cậu cũng không giúp, có
phải bạn thân không vậy?" Giản Tiếu quàng cánh tay vòng qua người đang
đứng ở tường, ánh mặt trượt theo người Tiểu Liêu lượn lên lượn xuống.
Tiểu Liêu xoắn xoắn ngón tay vào nhau "Thiên Bắc, sẽ giận."
"…. Nhưng mà chúng ta sẽ rất nhanh tốt nghiệp." Giản Tiếu giữ chặt
cánh tay Tiểu Liêu lay lay, tóc đuôi ngựa phía sau cũng theo đó mà bay
qua bay lại "Cậu á, ngay cả yêu cầu nhỏ xíu của chị em tốt cũng không
đồng ý sao!"
"Không được, Thiên Bắc không thích." Tiểu Liêu vẫn kiên quyết lắc đầu
"Làm sao cậu biết, chỉ là xem phim thôi mà, làm khó anh ta lắm sao."
"Anh ấy, không thích người lạ."
"Cho nên mới nhờ cậu hẹn á." Giản Tiếu trừng mắt nhìn nó, Tiểu Liêu
có lúc thật đơn giản dễ bảo, có lúc cũng thật cố chấp. Làm sao để đập
bất tỉnh khúc gỗ này đây "Mình với anh ấy cũng đâu xem là người lạ, anh
ấy và anh mình là bạn cùng lớp, hơn nữa còn chung 1 đội banh, anh ấy
cũng có gặp qua mình mà."
Tiểu Liêu vẻ mặt đau khổ, lông mày nhau thành 2 lằn sóng "Vậy, cậu đi đi."
"Dịch Tiểu Liêu, hôm nay muốn cãi nhau với mình phải không? Chỉ là
cùng Thiên Bắc coi phim thôi, cậu làm gì mà khó khăn dữ vậy?" Giản Tiếu
cười xấu xa, lại lôi kéo tay áo của nó "Đừng nói là cậu thích Thiên Bắc
rồi nha."
Tiểu Liêu nhìn Giản Tiếu, ngay cả mắt cũng không chớp, nụ cười trên môi Giản Tiếu sượng lại "Sao vậy?"
"Thích." Tiểu Liêu nghĩ nghĩ nó quả thật không ghét Thiên Bắc
"……" Giản Tiếu không hiểu nổi là cái người mà bình thường chậm chạp
lề mề, lần này sao lại tinh lanh như vậy. Còn dám thản nhiên thừa nhận
tình cảm của bản thân nữa chứ.
"Nhưng mà, cậu thích anh ấy, mình cũng rất vui." Giản Tiếu là bạn tốt của nó, giống như Thiên Bắc đối với nó đều rất tốt. Cho nên nếu họ trở
thành bạn bè, nó cũng rất vui. Tiểu Liêu ôm lấy cánh tay Giản Tiếu cười
cười "Chúng ta 3 người cùng xem nha."
"Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!