Chương 48: [Phiên ngoại]: Cuộc sống bạo lực của các bé cưng

Tôi tên là Dịch Mộ Tranh, năm nay 5 tuổi, học ở nhà trẻ Tiểu Ngưu Tân. Tôi có 1 anh trai song sinh tên là Dịch Mộ Kỳ. Kỳ thật là anh ấy và tôi rất giống nhau, có 1 cái biệt danh đặc biệt ngộ. Tất cả đều do mẹ chúng tôi Dịch Tiểu Liêu ban cho. Ca ca đương nhiên không thích cái tên Trà Xanh, cho nên ở nhà trẻ anh ấy không thích tôi gọi anh ấy như vậy.

Biệt danh của tôi, miễn cưỡng có thể chấp nhận, 1 đứa con gái tên là Quả Cam, thật ra thì cũng ngộ nghĩnh lắm.

So với em bé còn trong bụng mẹ, tuy vẫn chưa biết là em gái hay là em trai nhưng Tiểu Liêu nhất quyết đặt nó tên là Đậu Nành.

Ba ba nghe được thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tôi cũng không thích tên này. Cho dù là em trai hay em gái. Khi dẫn đi giới thiệu với các bạn nhỏ khác – Đây là Đậu Nành. Haizz thật sự là …. thật sự là …. không bình thường tí nào. Cục cưng nè, Bảo Bối nè, không phải dễ nghe hơn sao ?

Thôi được rồi, tôi biết là đầu óc má mi tôi có cấu tạo khác thường, nhưng mà chỉ thấy ngộ là tại sao ba ba lại thương má mi như vậy. Bất luận là Tiểu Liêu có dằn vặt dày vò, động kinh đến cỡ nào, thì mặt ba ba vẫn có thể không biến sắc, hết sức trấn định giải quyết vấn đề. Tôi thật sự phục ba ba, trừ bỏ ba ba chắc không còn ai chịu nỗi Tiểu Liêu nữa đâu.

Thử hỏi có mấy người phụ nữ khi mang thai, còn tiếp xúc những thứ gây phóng xạ cao như máy tính, ngồi chơi mạt chược, đánh đến quên ăn luôn ? Tiểu Liêu quả thật là rất thần kỳ, rõ ràng có nhiều khi cực kỳ ngốc. Nhưng đặc biệt vẫn luôn nắm được điểm yếu của ba ba. Mỗi lần ba tôi phát hiện má mi lên mạng tìm bạn đánh bài, còn chưa kịp bùng nổ thì lập tức bị Tiểu Liêu trấn áp. Còn về phần làm sao trấn áp thì tôi không biết. Chỉ có 1 lần vô tình nghe được má mi nói cái gì ăn kẹo que gì đó ?

Tiểu Liêu và Bách Sanh cũng quá tráo trở, có món ngon như vậy lại gạt tôi với Trà Xanh, cư nhiên lại trốn trong phòng tự ăn. Trên đời này nào có cha mẹ như thế chứ ?

Hình như gần đây Trà Xanh có chuyện không vui, bất luận là tôi chọc ghẹo anh ấy như thế nào thì anh ấy cũng như thế không cười không nói. Tôi nghĩ không ra có chuyện gì lại khiến anh ấy không vui như thế. Ở nhà ông bà nội rất thương chúng tôi, ông ngoại bà ngoại cũng cưng anh ấy cưng đến tôi cũng cảm thấy ghen tỵ luôn. Như vậy thì có chuyện gì lại khiến anh ấy không vui chứ ?

Trà Xanh học ở lớp 1, tôi học ở lớp 3. Vào giờ cơm trưa tôi lén thầy đi đến lớp tìm anh ấy. Muốn coi coi Trà Xanh có ngoan ngoãn ăn cơm không, vì anh ấy đặc biệt rất kén ăn, luôn không ăn rất ít. Nhón chân đứng bên cửa sổ, tôi không tìm thấy Trà Xanh. Kỳ quái, chẳng phải đang là giờ cơm trưa sao ? Anh ấy có thể đi đâu ?

Xoay lưng chuẩn bị về phòng học, bỗng nhiên muốn « … » . Cho nên quay vòng hướng phòng vệ sinh. Đi được vài bước thì nhìn thấy 1 nhóm bạn nhỏ đang vây quanh chỗ nhà vệ sinh, không biết là đang làm gì ? Từ rất xa đã nhìn thấy Trùng Tiểu Trùng đáng ghét kia. Được rồi, tên này là biệt danh tôi đặt cho cậu ấy, tên thật là Du Tiểu Du, ai bảo cậu ấy dám thay tôi làm hoa đồng trong hôn lễ của ba mẹ chứ. Đến bây giờ tôi vẫn chưa quên đâu nha.

Trùng Tiểu Trùng nhìn thấy tôi hình như muốn rụt lại, ánh mắt sợ hãi nhìn về hướng nam sinh trong tolet. Tôi thấy thật bực, cậu ấy là con gái mà lại có sở thích như thế, tại sao lại muốn coi con trai « …. » chứ !

Tôi mới không thích xen vào giúp vui, trực tiếp chạy về phía tolet nữ. Trùng Tiểu Trùng lại đột nhiên chạy đến nắm lấy tay tôi, giọng nói có chút sốt ruột « Dịch Mộ Tranh, cậu mau đến xem anh cậu. »

Tôi sửng sốt, vội chạy đến cửa tolet nam, vừa nhìn vào liền thấy Trà Xanh đánh nhau cùng 1 nam sinh khác. Trà Xanh bình thường không nói chuyện, nhưng không có nghĩa là tính tình anh ấy tốt, chỉ có mình tôi biết rõ là thật anh ấy rất âm hiểm. Luôn thích hại người ta sau lưng. Đây là từng trải của người bị hại, có quyền lên tiếng chứ.

Cho nên nhìn Trùng Tiểu Trùng cứ bô bô la hét tôi thì lại đứng khoanh tay nhìn 2 người đánh nhau. Trà Xanh được di truyền hoàn toàn tế bào vận động của ba ba, hơn nữa thường ngày chú Thiên Bắc cũng thường huấn luyện cho anh ấy. Rất cừ nha, tôi tuyệt không lo lắng anh ấy sẽ bị tổn thương. Đánh nhau với người khác cũng tốt, giảm đi ít nhiều suy nghĩ méo mó trong lòng Trà Xanh, không còn ở nhà ăn hiếp tôi. Ta chết không bằng ngươi chết – đạo lý này tôi còn hiểu được nha.

Nhưng mà, tôi không ngờ là tên đánh nhau với Trà Xanh cũng không phải dưa chuột, chút tổn thương cũng không thấy. Hiển nhiên là cũng có luyện qua chút công phu, Trà Xanh chiếm không được thế thượng phong, mặt mày nhăn lại.

Khóe mắt Trùng Tiểu Trùng đỏ lên, đứng bên cạnh la lớn « Ca, đừng đánh nữa về nhà dì sẽ đánh anh. »

Ca ? Tôi buồn bực nhìn 2 tên nam sinh đã ngừng đánh nhau, tên kia cao hơn Trà Xanh 1 tí. Một đôi mắt to đẹp dữ tợn trừng Trà Xanh « Cái tên câm, coi mày còn dám hôn em gái tao nữa không »

« …. » tật xấu này của Trà Xanh di truyền từ Tiểu Liêu sao mãi vẫn chưa bỏ được, anh ấy nghĩ ai cũng thích mặt đầy nước miếng sao ! Mà cho dù là Trà Xanh có lau chùi trên mặt Trùng Tiểu Trùng thì đã sao, ai cho phép tên kia dám gọi Trà Xanh là tên câm.

Tôi nắm chặt nắm tay đi qua phía tên nam sinh kia cho hắn 1 quyền, tên kia đương nhiên không đoán được là tôi tự nhiên đánh hắn, lập tức sửng ngốc đứng nhìn tôi.

« Ai cho phép cậu nói anh trai tôi như vậy, thèm hôn em gái ? » á, lời này sao giống mấy lời mắng chửi hay truyền trên weibo gần đây, kỳ thật là ý tôi muốn nói là anh ấy hôn em gái của cậu thì sao…..

« Cũng không nhìn coi Trùng Tiểu Trùng kia có đáng để anh tôi làm nước bọt dính mặt cậu ấy không ? Hơn nữa, nước bọt có tác dụng tiêu độc, có hiểu không ? Anh tôi hôn cậu ấy là giúp cậu ấy tiêu độc, không biết cảm kích còn ở đây mà cáo trạng. »

Mặt tên nam sinh kia biến đen tức thì, mãi 1 lúc lâu mới nói được 1 câu « Vậy theo lời cậu nói, tôi còn phải cảm ơn anh cậu, đã khiến cho mặt em gái tôi đầy nước bọt chứ gì ? »

« Không sai, mau cảm ơn đi. » Tôi quàng cánh tay qua vai Trà Xanh, Trà Xanh vểnh môi nhìn tôi, vẻ mặt sung sướng không thôi !

Trùng Tiểu Trùng vội chạy đến lôi kéo cánh tay nam sinh kia « Cola, anh ấy không làm mặt em dính nước bọt. »

« …. »

« Anh ấy chỉ hôn lên mặt em 1 cái thôi, không có nước bọt, thật đó. » Du Tiểu Du vẻ mặt chân thành nhìn cái tên nam sinh mà cô ấy gọi là Cola « Anh hiểu lầm người tốt rồi ! »

« …. »

Tôi rõ ràng là nhìn thấy khóe miệng Cola khẽ run rẫy, trong lòng có chút vui sướng. Nhìn ngây ngốc, chưa từng thấy ai ngốc nghếch như thế. Trùng Tiểu Trùng phải đổi tên thành Ngốc Tiểu Ngốc đi. Làm sao có thể ngốc như thế. Về nhà tôi phải giáo dục lại Trà Xanh mới được, làm chi mà lại đi hôn loại hàng hóa như này.

Cola thở phì phì nắm lấy tay áo cô « Ngu ngốc, hắn ta là định làm cho em mặt đầy nước miếng đó, nhưng chưa kịp thôi. »

« Cậu cho anh tôi là suối phun nước sao ? Ai rãnh nói chuyện, đánh trước nói sau đi. » Tôi cố tình trừng mắt hung hãn nhìn họ, ở nhà Tiểu Liêu hay dùng chiêu này với bọn tôi, tôi đã sớm học được còn trò giỏi hơn thầy nữa đó nha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!