Khi Tiểu Liêu tắm xong đi ra nhìn thấy Bách Sanh đang ngồi trên sofa ngẩn người. Điếu thuốc trên đầu ngón tay đã cháy xén vào cả phần trong, điểm đỏ nóng cháy trên đó rất nhanh thôi sẽ đốt đến đầu ngón tay. Tiểu Liêu vội vàng chạy đến giựt đi điếu thuốc trong tay hắn « Tay anh không phải chân lợn, không thể nướng ăn. »
« …. » Bách Sanh lấy lại tinh thần, khóe miệng cong cong, nhìn nó đem điếu thuốc dập tắt. Tiểu Liêu nhặt cái khăn mặt bị ném ở đâu đó đưa cho hắn, sải bước đến ngồi bên hông hắn « Lau tóc. »
Bách Sanh cười cười, nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc giúp nó, Tiểu Liêu ngửa đầu, đèn bàn gần đó tỏa ra 1 vầng sáng ấm áp bao phủ hắn. Trong lòng Tiểu Liêu cảm thấy thật ngọt ngào. Thời khắc này nó mới thật sự cảm nhận được rằng người đàn ông này sẽ cùng nó đi đến hết cuộc đời, là ba của các con nó. Những thứ ràng buộc ngọt ngào này khiến nó càng kiên định và hưng phấn.
Tiểu Liêu dán sát vào hai má Bách Sanh, nháy mắt nghịch ngợm, lông mi cố ý chớp chớp phá rối hắn.
Bách Sanh cuối đầu nhìn mắt nó phát sáng, mím môi cười nhưng không có hành động gì.
Tiểu Liêu ô ô cái miệng, nhấc cái chân đặt lên sofa, khiêu khích hắn, từ từ đưa tay xuống phía dưới thân của hắn nhẹ vuốt, mắt meo meo dường như híp lại.
Bách Sanh hết hồn, đôi mắt đen láy tối sầm lại. Khăn trong tay trùm lấy cả đầu nó, còn mạnh tay xoa mấy cái « Tiểu sắc nữ, đàng hoàng 1 chút cho anh, quậy nữa sẽ bị đánh đòn. »
Trước mắt Tiểu Liêu bây giờ đen thui, gắng sức lấy cái khăn bao trùm đầu mình ra. Tóc cũng bị vò đến rối hết, mặt cũng vì bị động tác mạnh mẽ mà đỏ bừng, miệng lẩm ba lẩm bẩm « Làm bộ làm Liễu Hạ Huệ, ở đây chỉ có 2 người, làm bộ làm gì. » Nói xong liền bổ Bách Sanh ngã ra ghế sofa.
Bách Sanh cảm thấy hơi đau đầu, nhìn người nào đó đang bắt đầu trên người mình động thủ, không rõ lắm đang là tình huống gì. Quay đầu lại nghiên cứu coi rốt cuộc là cái gì khiến Tiểu Liêu đột nhiên biến thân ? Bình thường thì hắn có dụ dỗ cỡ nào nó cũng bày ra bộ dạng không tình nguyện. Hôm nay rốt cuộc là bị cái gì kích thích ?
Tiểu Liêu là đang bắt chước bộ dạng Bách Sanh hay đánh nhau trước đây. Tuy không ngờ là nó cũng có khuynh hướng bạo lực, nhưng Bách Sanh thế này thì nó lần đầu nhìn thấy. Có cái gì đó dưới đũng quần hắn đang rục rịt nhoi lên. Loại hơi thở nam tính này, chính là thứ cả ngày xuất hiện trong đầu nó, xua thế nào cũng không đi được.
« Bách Sanh mặc cảnh phục đẹp lắm, em đặc biệt kích động. »
« ….. » Vị tiểu sắc nữ nào đó lại bắt đầu quấy rối.
« Đi nha, đi nha. » Tiểu Liêu nằm trên người hắn lắc lắc, khóc lóc inh ỏi thật sự sẽ muốn gì được đó.
Bách Sanh tức giận xốc người nó lên, cả người nó ngã lên sofa, đứng dậy trừng mắt nhìn Bách Sanh.
« Nếu không nghe lời sẽ tra khảo em cả đêm, ngoan đi ngủ. Anh đi tắm… »
Tiểu Liêu vừa nghe đến lời này 2 mắt lập tức sáng lên « Còng tay sao ? Em thích. » Còn vươn 2 tay đưa ra « Tra khảo ở đâu ? »
« ?! »
Bách Sanh kinh ngạc nhìn người nào đó đang hưng phấn, chẳng lẽ Tiểu Liêu nhà hắn là S ẩn tính sao ? Bách Sanh cười khổ, đưa tay bẹo 2 má nó « Tra khảo ở đâu ? Không nghe lời, phạt ngủ trong bồn tắm lớn cả đêm. »
Tiểu Liêu cuối đầu vặn vẹo đầu ngón tay, ngượng ngùng nói « Bồn tắm lớn à, ….. Bách Sanh đáng ghét …. Anh rất nặng nha. » (rắc sợ TL rồi =))))
Huyết Thái Dương của Bách Sanh càng giựt mạnh hơn, trực tiếp sờ ót nó « Tiểu Liêu khi nào thì biến thành như vậy …. Đi xem hết quyển câu chuyện 100 đêm của Andersen cho anh, xem không hết không được ngủ ? »
« ! » Tiểu Liêu tức giận mà không dám nói gì, chỉ biết trừng mắt nhìn Bách Sanh, đã nói là 100 đêm, dậy chẳng phải là hơn 3 tháng còn gì, làm sao có thể coi hết trong 1 đêm ?
« ẦM » 1 tiếng Bách Sạnh vội khóa trái cửa phòng tắm, hai tay chống trên bồn rửa tay, yên lặng nhìn chính mình trong gương.
Mệt mỏi đóng chặt mắt, cho dù có muốn không nghĩ đến nhưng trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt của Thiên Bắc. Hắn bây giờ ….. căn bản không có cách nào để thân thiết với Tiểu Liêu. Mỗi lần nhìn nó nằm dưới thân, luôn có cảm giác tội ác. Cảm thấy những điều hạnh phúc này đều đoạt từ tay Thiên Bắc.
Khi Bách Sanh tắm xong đi ra thì Tiểu Liêu đã ghé đầu vào giường ngủ, gối bên cạnh quả thật là đang đặt quyển chuyện cổ tích đó. Bách Sanh giúp nó đắp chăn đàng hoàng lại, chăm chú nhìn vào bộ mặt đang say ngủ của nó, dịu dàng nói « Xin lỗi, chúng ta …. Có thể đợi Thiên Bắc, đúng không ? Không có cậu ấy, chúng ta làm sao hạnh phúc. »Bách Sanh cùng Tiểu Liêu đứng ở trước giường Thiên Bắc, nhìn Thiên Bắc vẫn yên lặng nằm đó. Tiểu Liêu cảm thấy lòng ngực thoáng vị chua chát. Bách Sanh ngồi ở ghế bên cạnh giường, lặng yên ngồi nhìn Thiên Bắc đến xuất thần.
« Tiểu Liêu, đi mua giúp anh gói thuốc. »
Tiểu Liêu thấy Bách Sanh bày ra bộ mặt nghiêm túc, bĩu môi nói « Trong phòng bệnh, không được hút thuốc. » Rõ ràng là nghiện thuốc lá, nhưng cũng không thể hút thuốc trong phòng bệnh chứ.
Bách Sanh cong khóe môi, sủng nịch sờ đầu nó « Anh biết rồi, ngoan, đi nhanh đi. »
Biết không thể hút mà vẫn bắt nó đi mua, Tiểu Liêu mất hứng cầm túi xách đi ra ngoài.
Bách Sanh thu lại nụ cười, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay gầy thấy rõ của Thiên Bắc, từ từ giúp anh matxa « Ngủ lâu như vậy, không nhức đầu sao ? » nhìn thấy lông mi Thiên Bắc vẫn rủ xuống như cũ, những áp lực tồn đọng trong lòng Bách Sanh hơi mất kiềm chế, hốc mắt ẩn nhẫn vị chua chát.
« Ngu ngốc, nếu như yêu cô ấy như vậy, tại sao không ích kỷ 1 chút. Lúc nào cũng suy nghĩ cho cô ấy, người chậm chạp như cô ấy khi nào mới hiểu tình cảm của cậu. »
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!