Chương 46: Trừ khử

Bách Sanh lấy lại được thứ đã mất, Thiên Bắc lại có thể thoát khỏi biến cố. Tiểu Liêu cảm thấy cuộc sống này thật lắm cái "không ngờ". Nhưng những tình tiết máu chó đáng sợ khiến nó run sợ lo lắng không thôi.

Doãn Thành từ thành phố C quay về, rục rịt ngốc dậy. Tuy chưa có hành động gì nhưng Cốc Lam vẫn đặc biệt cẩn thận. Điều này tích lũy từ kinh nghiệm nhiều năm theo dõi Doãn Thánh, càng bình thường, càng yên tĩnh chính là dấu hiệu có sóng ngầm. Tháng tiếp theo cơ bản vẫn không có gì xảy ra nhưng Cốc Lam vẫn giữ chặt suy nghĩ ban đầu không dám lơ là.

Tiểu Liêu đi nhà trẻ đón Quả Cam, lần này chỉ có Cốc Lam đi theo, những người khác bị đều đi theo vụ án phụ nữ bị mất tích.

Giao thông suốt đường vẫn bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng khi đến cạnh tiệm vàng Phong Thụy, đột nhiên có 1 chiếc xe du lịch màu đen lao ra đường cái. Cốc Lam chuyển nhanh tay lái để tránh đụng phải nó, nhìn lại thấy cả người Tiểu Liêu bị đụng hướng về phía trước, vội đưa tay chặn để giảm bớt lực động. Tiểu Liêu hốt hoảng vẫn chưa hoàn hồn, thân thể nặng nề dựa vào ghế sau lưng. Lại nghe thấy trong tiệm vàng Phong Thụy đánh ra tiếng chuông bén nhọn, thì ra là có cướp.

Cốc Lam cảm thấy lo lắng bất an, tim đập liên hồi. Chiếc xe du lịch màu đen kia không Iập tức đi mà đứng nhìn xe của các cô 1 hồi mới lăn bánh, điều này thật kỳ lạ.

Cốc Lam chịu không nổi, đưa tay sờ vết thương bên hông, xúc cảm lạnh băng để cô tự trấn an mình.

"Tiểu Liêu, em ngồi yên trong xe." Cốc Lam bước xuống xem xét hư tổn của xe, chỉ có nắp trước bị hõm vào 1 lỗ. Cơ bản cũng không có hư hại gì lớn, lấy di động ra chuẩn bị gọi xe tải đến kéo, thì 1 loạt tiếng bước chân dồn dập theo lỗ tai truyền đến. Di động trên tay trái Cốc Lam vừa mới hạ xuống lại cảm giác được 1 màn tối đen, nhận thấy được sau gáy mình 1 trận choáng váng.

Khi Tiểu Liêu nhìn thấy người đến gần xe mình thoáng cái hết hồn, kích động mò tìm di động trong túi xách, thật vất vả mới lấy được, tay chưa kịp bấm phím nào thì đã bị Doãn Thành 1 cước đánh bể kính xe.

Tiểu Liêu kinh hoàng nhìn người trước mặt vẫn cười như không cười… tay gã… Rốt cuộc làm bằng cái gì! Doãn Thành nhẹ nhàng lấy di động từ trong tay nó ra, khóe môi khẽ nhếch "Muốn gọi trợ giúp sao? Đừng vội, bây giờ còn chưa phải lúc. Khi nào đến lúc anh sẽ tự giúp cưng báo nguy."

"…"Mục tiêu của Doãn Thành lần này là Dịch gia và Vinh gia.

Mạc Anh Minh được trực tiếp điều tới Thị Cục để tiếp nhận vụ án này. Bách Sanh bị lệnh bắt buộc lẫn tránh, không được tham gia vào hành động giải cứu. Trong lòng Bách Sanh vô cùng rối loạn, không biết Tiểu Liêu rơi vào tay Doãn Thành trong tình cảnh Tiểu Liêu người dính đầy máu.

Doãn Thành chỉ đích danh Vinh Hướng cùng Dịch Phong đến giao dịch. Cảnh sát chỉ có thể đi theo mai phục bên ngoài, không dám tùy tiện hành động.

Đến địa điểm được chỉ định. Đó là 1 kho hàng cũ.

Nhìn thấy nơi hẹn tâm Vinh Hưởng cùng Dịch Phong càng trầm trọng, 2 người hiểu rất rõ Doãn Thành hận điều gì. Nơi này chính là nơi sâu thẳm trong lòng 2 ông muốn trốn tránh nhất, e sợ cơn ác mộng trong lòng.

Chị của Doãn Thành

- Doãn Phồn năm đó chính là gặp chuyện tại nơi này…

Doãn Thành yên lặng ngồi 1 mình trên sofa, nhìn Vinh Hưởng cũng Dịch Phong, trong ánh mắt đen tối nhất thời nổi sóng mãnh liệt.

"Thăm lại chốn xưa, không biết tâm tình hai vị thế nào?"

Dịch Phong nhếch môi không nói lời nào, nhưng chỉ cần nhìn vào sắc mặt xám xanh của ông lúc này có thể biết được tâm tình ông vô cùng không ổn. Phần Vinh Hướng lại kéo nhẹ khóe môi "Người cậu hận là tôi, muốn báo thù thì tìm tôi, người của Dịch gia không có liên quan, thả họ ra đi, muốn gì thì tìm tôi."

"Tìm ông sao, Vinh Hưởng ông lăn lộn nhiều năm vậy mà còn ngu đến thế sao? Đứa con gái ngu ngốc của ông, ông nghĩ tôi có buông tha cho cô ta không? Cô ta xảy ra chuyện so với giết ông coi ra còn khiến ông đau đớn hơn."

Doãn Thành cười 1 nụ cười thật gai mắt, đốt tay Vinh Hưởng siết chặt thành tiếng, cắn chặt hàm răng căm hận nhìn về phía gã.

Doãn Thành cười khiêu khích đáp lại, hướng phía sau phất tay ra hiệu, 1 tên thủ hạ của gã theo sắp xếp mang Tiểu Liêu và Cốc Lam từ sau 1 chiếc xe tạp hóa cũ kỹ mốc meo ra. Hai tay của họ bị trói ở phía sau, miệng cũng bị băng keo băng kín. Tiểu Liêt vừa nhìn thấy Vinh Hướng và Dịch Phong liền hiểu được dụng ý của Doãn Thành. Miệng ô ô muốn phát ra tiếng nhưng lại không thể phun ra chữ nào.

Vinh Hưởng nhìn thấy Tiểu Liêu vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây, trong lòng nhẹ thở ra.

Doãn Thành túm lấy tóc Tiểu Liêu, ở bên tai nó nhẹ nói gì đó, da đầu Tiểu Liêu đau đớn, nhưng vẫn trừng ánh mát chán ghét nhìn gã.

Doãn Thành nheo mắt cười, nòng súng di chuyển từ đùi đến sườn lướt đến phần hông của Tiểu Liêu, quay về phía Vinh Hưởng nói "Chị tôi năm đó chịu khổ thế nào, tôi phải từng chút từng chút trả lại trên người con gái ông. Không biết chính mắt nhìn thấy con gái mình bị hãm hiếp, tâm tình của ông sẽ thế nào nhỉ?"

Sắc mặt Vinh Hưởng đột biến nhanh chóng, tiến nhanh về phía trước, giọng nói cũng thêm phần ngoan độc "Doãn Thành, mày dám động vào con bé thử xem!"

Doãn Thành nhanh chóng chuyển nòng súng đến thẳng tim Tiểu Liêu "Dừng lại, mày tiến thêm bước tao, tao sẽ nổ súng kết liễu mạng nó trước mặt mày."

Vinh Hưởng chôn chân tại chỗ, lồng ngực không ngừng đập kịch liệt, đóng chặt mắt "Tội không liên quan vợ con, hơn nữa năm đó, chị của cậu bị trừng phạt là đúng tội, cô ta đáng bị thế."

Dịch Phong cũng kinh hồn "Doãn Thành, Tiểu Liêu vô tội, nó không liên quan gì đến việc năm đó. Muốn báo thù thì tìm chúng tôi."

"Câm miệng hết cho tao." Ánh mắt Doãn Thành càng ngày càng trở nên tối tăm, súng năm trong tay chạm mạnh vào eo Tiểu Liêu. Tiểu Liêu cuối đầu rên lên 1 tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!