Khi Thiên Bắc một tay bế Trà Xanh, một tay túm Tiểu Liêu đang cự nự
lôi vào nhà thì Tưởng Mạch và Dịch Phong ngồi ở phòng khách giành giật
cái điều khiển tivi vô cùng hứng khởi. Thiên Bắc trợn tròn mắt trừng họ
"Đều làm ông bà hết cả rồi mà còn giành nhau như con nít."
"…" Tưởng Mạch và Dịch Phong thấy Tiểu Liêu đột ngột xuất hiện, lại
thấy hai đứa trẻ kế bên, chỉ biết há hốc mồm. Tưởng Mạch đau lòng nhìn
Tiểu Liêu. Bà vội chạy đến ghì chặt nó và Quả Cam vào lòng "Con bé này,
rốt cuộc biết về nhà rồi sao?"
Còn Dịch Phong thì vẫn trầm mặc, thấy đột nhiên xuất hiện 2 đứa nhỏ,
cũng đã đoán được nguyên nhân đại khái. Ba năm nay Bách Sanh không hề
nhắc đến, nhưng xem tình hình này…tên tiểu tử này vậy mà dám lén lút làm cha, giờ còn tặng cho 2 người bọn họ 1 đứa cháu trai, 1 đứa cháu gái mà họ không hiểu ất giáp gì. Mấy năm nay còn dám bày ra bộ dạng bị người
ta vứt bỏ, khiến cho họ luôn tránh né nâng niu trái tim hắn như pha lê
mỏng dễ vỡ. Giờ thì sao nào, điều này chứng tỏ tên tiểu tử này không
chịu trách nhiệm, về nhà ông phải tẫn cho 1 trận nhớ đời.
Trong lòng Tiểu Liêu cũng thấy vô cùng khó chịu, Tưởng Mạch và Dịch
Phong luôn rất thương nó, lúc đầu bản thân vì trốn tránh Bách Sanh, ngay cả bọn họ cũng không liên lạc. Bây giờ gặp lại hai người, cảm thấy
ngoài sự áy náy cũng chỉ là áy náy.
Tưởng Mạch thấy đứa bé trong lòng Thiên Bắc, hai mắt phát sáng, "Tiểu Liêu, đây là.. đây là …. ?"
Thiên Bắc cảm thấy mẹ mình thật là khiến người khác không còn gì để
nói, anh bế đứa bé trong lòng mình giao cho Tưởng Mạch, "Mẹ nghĩ đây là
gì? Hình như ngày nào mẹ cũng lèm bèm muốn "cháu trai mũm mĩm"."
"…" Tưởng Mạch cẩn thận bế lấy Trà Xanh, Trà Xanh hiếu kỳ nhìn người
trước mặt, nhe hàm răng trắng nhỏ xinh xinh cười với bà. Tưởng Mạch liền thấy vui vẻ cực kỳ "Ôi ôi ôi, cháu trai mũm mĩm của bà, con từ đâu nhảy ra vậy?"
"…" Dịch Tiểu Liêu thật muốn nói một câu, từ trong bụng nó ra chứ đâu.
Dịch Phong thấy hai đứa bé đang ngẩn tò te, đây chính là cháu trai, cháu gái trong truyền thuyết sao… đâu đột nhiên nhảy ra vậy?
Thiên Bắc thấy ông nội bà nội ngây ngô nhìn cháu, đằng hắng một tiếng "Hai bé chắc mệt hết cả rồi, có gì để mai nói đi."
Tưởng Mạch còn chưa ôm đủ lại phải thả ra nên hơi thất vọng, lại vươn tay ôm tiếp Quả Cam. Quả Cam dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bi bô nói
"Bà ơi, bà là ai thế? Đây là đâu vậy?"
Tưởng Mạch vừa nghe hai tiếng "Bà ơi" liền đỏ hoe mắt "Cục
cưng ngoan nè, bà là bà nội, đây là ông nội. Đây là nhà của chúng ta,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!