Bách Sanh ngồi trong xe chờ Lâm Duệ, dựa vào ghế xe nhâm vài hơi
thuốc, gió đêm thổi vào khiến tóc hắn có chút rối loạn. Nhìn đám mây ngủ sắc lấp ló sau ánh đèn đường, tâm trạng càng thêm phần cáu kỉnh. Cầm
đầu thuốc lá trong tay ném ra ngoài cửa sổ. Lâm Duệ mang theo tâm tình
ớn lạnh ngồi vào xe "Đi thôi, đi thôi …. Trời hôm nay lạnh thật, con mẹ
nó chứ … lần sau không bao giờ đồng ý đi mua đồ dùm mấy người phụ nữ này đâu, thiệt là phiền phức. Cái gì cũng bắt mua." Cậu trương mặt đỏ bừng
lên "Anh coi, mẹ nó chứ …. Băng vệ sinh cũng bắt em mua dùm, còn dặn
loại này loại kia nữa chứ, có cánh rồi không cánh con mẹ nó tùm lum."
Lâm Duệ cứ quang quác nói 1 hơi, trong khi Bách Sanh chỉ lẳng lặng
ngồi nghe, khóe miệng mang theo chút ý cười. Lâm Duệ thấy thật vô vị,
thu lại miệng "Anh nói coi, anh muốn trưng cái mặt đen xì này đến bao
giờ. Cô gái này, cũng tại anh, em mới trêu phải. Anh còn không mau an ủi em nữa."
"….. Anh là cái đồ phản bội." Lâm Duệ bực tức ném túi đồ về phía sau
xe, nhìn mặt người đang lái xe vẫn âm trì không chút thay đổi. "Cũng đã 3 năm rồi vẫn còn nhớ Tiểu Liêu sao? Cô ấy muốn quay về, thì sớm đã quay
về. Nếu thật sự sợ anh phá bỏ đứa nhỏ, giờ cũng đã sinh rồi còn gì. Cô
ấy không quay lại, 8 phần là do … chính là như câu em đã nói …. A, Bách
Sanh?"
Lâm Duệ thấy Bách Sanh đạp thắng cái "Ét", để xe ngừng đúng vạch, vội vàng lao xuống, Lâm Duệ mở cửa xe quát gọi theo hắn "Anh làm cái gì?"
Bách Sanh không trả lời, tim đập nhanh không kìm chế được. Giây vừa
rồi hắn hồ như đã nhìn thấy nó, Tiểu Liêu tay ôm 1 đứa bé đứng ở bên
đường. Hắn nhất định không nhìn nhầm, hắn chạy đến bên đường ngay chỗ
nhìn thấy nó. Cố gắng nhìn ngóng kiếm tìm, xuyên thấu qua cả cửa kính
của cửa hàng vẫn không tìm lại được bóng hình hắn muốn thấy. Chẳng lẽ …. Hắn nhìn nhầm sao?
Lâm Duệ nhìn thấy người nào đó mang bộ dạng thất vọng quay trở lại
xe, thầm thở dài "Lại nhìn nhầm nữa. Không lâu nữa anh sẽ biến thành bộ
dạng chim sợ cành cong cho coi. Cô ấy quay về sao lại không tìm anh. Nếu thật không muốn tìm anh, vậy ý tứ đã quá rõ cô ấy không muốn gặp anh."
Bách Sanh trầm mặc khởi động xe, trực tiếp bỏ lơ tạp âm bên cạnh.
Tiểu Liêu không muốn gặp hắn, làm sao có thể có chuyện như vậy. Hắn làm
sao cũng không tin có chuyện như vậy.
Lâm Duệ lại nói tiếp "Theo em thấy, cô ấy 80% là đã gả cho người khác …"
Bách Sanh hung hăng lờm hắn, Lâm Duệ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, cậu ngượng ngùng ngừng nói. Mỗi lần nói ra những lời này, Bách Sanh liền
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!