Doãn Thịnh từ từ ngã quỵ xuống đất, Lâm Lâm đầu óc trống rỗng, tay
cầm súng không khống chế được mà rung lẫy bẫy. Nơi họng súng vừa phát
ngòi như vẫn còn lượn lờ ít khói súng.
Doãn Thịnh quay đầu nhìn cô, cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ là nhanh
chóng lấy tay che lại bả vai vừa trúng đạn, sắc mặt trắng tát kinh
người.
Bỗng Lâm Lâm chuyển hướng họng súng sang Bách Sanh, hắn không hiểu là tại sao, rốt cuộc đang là thế cuộc gì. Hành động vừa rồi của Lâm Lâm
chẳng lẽ không phải là vì giúp hắn.
Môi Lâm Lâm thoáng trở nên khô hốc, cô cảnh giác nhìn chằm Bách Sanh
rồi từ từ hướng về phía Doãn Thịnh, cẩn thận nâng gã dậy. Doãn Thịnh
nhìn về phía cô, ánh mắt mâu thuẫn, phức tạp khó hiểu nỗi. Cũng không có hành động gì quá khích, có lẽ do mất máu quá nhiều nên gương mặt gã lúc này trở nên trắng tát, cơ hồ có thể nhìn thấy sự suy yếu trong cơ thể
gã lúc này.
Bách Sanh biết là Lâm Lâm muốn đem Doãn Thịnh đi, mở miệng can ngăn
"Cậu cho rằng cậu có thể dẫn anh ta đi đâu, anh ta hiện nay thương thế
rất nặng, không thể đi xa. Mà cảnh sát thì đã bao vây đầy bên ngoài."
Lâm Lâm không trả lời câu hỏi của Bách Sanh, mà lại nói đến 1 chuyện
khác khiến Bách Sanh khiếp đãm "Bách Sanh, đừng ngu ngốc nữa, Doãn Thịnh sớm đã biết cậu là nằm vùng. Đường Hữu Thiên cũng biết. Từ đầu, Đường
Hữu Thiên đã biết chuyện đó, chẳng qua là ông ta muốn giúp Chu Tư Thành
diễn trò mà thôi. Cậu đã bị cuốn vào 1 trò chơi mang tên "trả thù" của
bọn họ mà không hề hay biết. Cảnh sát chó má gì chứ, tất cả đều là đồng
lõa, vậy mà cậu còn bán thân vì bọn họ."
Bách Sanh ngẫng người tại chỗ, đại não nhất thời ngừng hoạt động,
không tiếp nhận nỗi những gì Lâm Lâm vừa nói. Hắn đi nằm vùng là mưu kế
của Chu Tư Thành? Nhưng mà lúc đó chính hắn tự mình đi báo danh mà? Nghĩ lại thì cũng có chỗ không đúng, sở cảnh sát nhiều người như vậy, cớ sao lại muốn dùng những học cảnh chưa ra trường để làm việc này? Cho dù
thật sự muốn người mới, cũng không nhất thiết phải chọn tên sinh viên
năm 2 như hắn. Trên hắn còn có rất nhiều vị sư huynh năm 3 năm 4 mà!
Doãn Thịnh lộ ra 1 nụ cười quỹ dị, ánh mắt sắc bén trừng Lâm Lâm "Đừng nói nhảm với hắn nữa."
Bách Sanh lập tức tiến về phía trước muốn ngăn cô lại, thì Lâm Lâm
lập tức đề phòng chuyển hướng họng súng nhắm ngay hắn. "Đừng qua đây,
mình thật sự sẽ nổ súng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!