Khi Bách Sanh đột nhiên nhận được điện thoại của Doãn Thịnh nói rằng
muốn gặp mặt, hắn rất ngạc nhiên. Lâu như vậy không có động tĩnh gì, tại sao đột nhiên lại mất kiên nhẫn như thế. Ngay lúc Bách Sanh đang cân
nhắc suy nghĩ ngọn nguồn sự việc, thì lại nghe được tin tức sốt dẻo từ
phía Mạc Anh Minh lại càng khiếp sợ. Chu Tư Thành đã bị tóm.
Nhận được manh mối Chu Tư Thành nhận hối lộ, có liên quan đến hắc
đạo. Theo tin tức truyền lại, sổ sách mỗi lần ông ta chuyển tiền, mỗi
vật chứng điều rất rõ ràng. Hơn nữa, mọi thứ điều do chính Chu Tư Thành
ký nhận. Chứng cứ chặt chẽ chu đáo như thế khiến cho ông ta không còn
đường chối cãi.
Mạc Anh Minh thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào mà có khả năng
điều tra được thứ tư liệu mật này. Chứng cứ xác thực như thế này nhất
định là có nhân tài nào đó đã được cài bên cạnh ông ta. Nhưng … ai có
khả năng làm việc này? Ai mà có thù hằn với ông ta lớn như vậy. Nhất
quyết đẩy ông ta vào chỗ chết mới cam.
Bách Sanh yên lặng 1 lúc mới mở miệng nói với Mạc Anh Minh "Em nghĩ là em đã biết là ai."
Mạc Anh Minh nhìn thấy bộ dạng chăm chú của hắn, cơ bản là hơi bất ngờ "Cậu biết là ai?"
Bách Sanh chỉ chậm rãi hút thuốc, không nhắc lại vấn đề vừa đề cập.
Mạc Anh Minh cũng không tiếp tục hỏi, đành nói sang chuyện khác "Đúng rồi, cậu phải cẩn thận với Doãn Thịnh. Hiện nay, Chu Tư Thành đã xảy ra chuyện. Hắn ta lại gấp gút hành động như thế, nhất định là muốn 1 lần
cầm tiền trốn chạy. Lần này chúng ta không thể để hắn ta dễ dàng chạy
thoát được."
"Em biết rồi." Bách Sanh miết đầu thuốc đang cháy xuống mặt bàn "Lần này, nếu như thật sự thành công, em muốn quay lại đội."
Bách Sanh cười bất đắc dĩ "Không có gì, chỉ là em thiếu nợ 1 người quá nhiều, muốn bù đắp lại cho cô ấy thôi."
Mạc Anh Minh đột nhiên cười lớn "Không thể tưởng được cậu lại là 1
tên tiểu tử giàu tình cảm. Tôi thật muốn biết cô bé đó rốt cuộc là người thế nào mới có thể khiến cho cậu là 1 người bất cần không sợ gì cả nay
lại trở nên sợ …." Mạc Anh Minh nói đến đây đột nhiên ngưng lại. Trong
thời điểm thế này sao lại nói mấy chuyện không may thế.
Bách Sanh vỗ vai y tựa như không để tâm lắm vấn đề đó "Sợ chết sao,
em quả thật đang rất sợ chết, sợ nhỡ như …" hắn không biết Tiểu Liêu mất đi hắn có thể sống tốt không. Nhưng ít nhất, là hắn không thể nào sống
mà không có nó. Cho dù là chết, hắn cũng không nỡ.
Mặt Mạc Anh Minh tối sầm lại "Nói bậy bạ gì đó, chúng ta hợp tác
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!