Nhìn bộ dạng phẫn uất của Tiểu Liêu, Bách Sanh cảm thấy rầu rĩ. Sâu
thẳm trong tim hắn, càng muốn trở thành người 1 nhà nó hơn bất kỳ ai,
muốn đem tấm lòng hắn sưởi ấm con tim nó. Nhưng mà trong lúc không thích hợp lại có em bé. Thật sự là hắn không biết làm thế nào. Hắn thật sự
bắt đầu hoài nghi, bản thân có phải là 1 người máu lạnh không? Tại sao,
hắn không có dũng khí đón nhận đứa bé này?
Tiểu Liêu mới 20 tuổi, có em bé thì bài vở sẽ bị đình trệ, thậm chí
cuộc sống cũng sẽ bị rối cả lên. Hắn đang bị vây trong vòng dầu sôi lửa
bỏng, lúc nào thân phận cũng có thể bị bại lộ…. Hay nói cách khác là
không dám chắc giây tiếp theo có còn nguyên vẹn xuất hiện trước mặt nó
không? Cũng từng nghĩ sẽ buông tay, nhưng lại vì lòng ích kỷ của bản
thân, không nỡ buông xuống. Cho nên, trong tiềm thức luôn trốn tránh vấn đề nan giải này. Cứ thế tình yêu của hắn cứ như đang dạo bước trên
phiến băng mỏng manh, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Bây giờ mọi thứ đang hiện rõ trước mặt. Hắn mới bi ai phát hiện ra,
từ trước đến giờ hắn chưa hề muốn buông tay. Hắn đối với tình yêu với
nó, ích kỷ đến cực độ, chỉ cần trên thế giới này còn 3 chữ Dịch Bách
Sanh thì Dịch Tiểu Liêu không thể rời xa hắn. Cho dù là nguyên nhân gì
cũng không thể ép hắn buông tay. Nếu như đã ích kỷ thì hắn sẽ ích kỷ đến cùng.
Hắn nhìn về phía Tiểu Liêu, kéo nó ôm vào trong ngực. Giọng trầm thấp thở dài "Tại sao anh không có cách nào đối với em. Rốt cuộc anh đã
trúng độc gì của em rồi!" Lúc nào cũng thế, không muốn buông tay, không
muốn rời xa, không muốn để nó tự đi tìm 1 cuộc sống khác tốt hơn. Nếu
hắn có gì bất trắc, coi như lưu lại 1 thứ gì đó về hắn trong trí nhớ của nó. Không uổn hắn đã từng yêu nó.
Bách Sanh nhắm mắt, dang rộng vòng tay ôm nó, che hết cả cảnh quang phía sau nó "Dịch Tiểu Liêu, chúng ta ….. kết hôn đi?"
Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn hắn, trong đầu thoáng chút mơ hồ, Bách Sanh cười nhìn nó "Về làm bà quản gia của anh."
Tiểu Liêu chớp nhẹ mắt, không trả lời hắn. Rõ ràng là chuyện nó mong
đợi đã lâu, tại sao khi thành sự thật nó lại không cảm thấy vui vẻ.
Trong lòng ngược lại lại cảm thấy càng trống rỗng. Tựa hồ câu nói đó từ
miệng hắn chỉ là 1 sự thỏa hiệp.
Bách Sanh cuối đầu nhìn nó "Sao vậy, giận à?" hắn chợt như bừng tỉnh
ngộ "Thiếu nhẫn và hoa tươi phải không? Vậy coi như nãy giờ anh chưa nói gì, lần sau sẽ cho em bất ngờ, được không?"
Tiểu Liêu vẫn không ngẩng lên, chỉ "Ờ." đại 1 tiếng, Bách Sanh thấy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!