Chương 33: Ám chỉ

Tiểu Liêu mặt mày xanh lè, bị Bách Sanh lôi về xe, hắn đứng ngay cửa

xe mỉm cười nhìn nó nói "Em tốt nhất là nghĩ ra cách khiến anh không

giận, bằng không đợi chút nữa … anh không dám chắc mình có nhất thời

không kiềm chế được mà mang em vào tham quan nhà ma không?"

Tiểu Liêu định mỉm cười lấy lòng hắn, nhưng còn chưa trổ hết tài năng nịnh nọt thì Bách Sanh đã "ẦM" 1 tiếng đóng mạnh cửa xe. Tiểu Liêu áp

mặt vào cửa thủy tinh nhìn thấy Bách Sanh đi về hướng Cảnh Lan, trong

lòng nó thầm hờn tủi, dựa vào cái gì mà hắn có thể nói chuyện phiếm với

Cảnh Lan. Mà muốn nói cũng được đi, nó đứng đó nghe có sao đâu, tự nhiên khóa xe nhốt nó trong này, hắn muốn cái gì, có chuyện bí mật gì mà nó

không thể nghe sao?

Trong hầm xe yên tĩnh, Cảnh Lan đứng dựa vào cửa xe của cậu ta, hơi

nghiêng mình vượt ra khỏi người Bách Sanh vẫy tay mỉm cười với Tiểu Liêu "Tại sao lúc nào anh cũng ngang ngược như vậy, không bao giờ hỏi xem cô ấy thật sự muốn gì?"

Bách Sanh dừng lại trước mặt cậu ta, cười lạnh "Sao câu này nghe quen vậy, hình như ba năm trước nói rồi thì phải?"

"Này đủ để chứng minh anh vẫn chẳng có gì thay đổi." Cảnh Lan thở dài "Tôi ngược lại rất tò mò, thật ra Tiểu Liêu có hiểu cái gì là tình yêu

không? Hay là toàn do anh ép buộc cô ấy."

Tuy là biết rằng cậu ta đang khích mình, nhưng Bách Sanh cũng không

tránh được bị cậu chọc giận "Cô ấy không hiểu, nhưng tôi hiểu. Cậu cho

rằng tôi là loại người gì, biết rõ đối phương không yêu mình mà cứ quấn

lấy người ta sao?"

Chu Cảnh Lan hiểu ý hắn, nhưng lại ra vẻ kinh ngạc tấm tắc nói "Tiểu

Liêu từ nhỏ đã ở Dịch gia, cô ấy gặp được bao nhiêu người con trai, cho

dù có cố ý tiếp cận cũng bị ……" câu nói ý tứ đầy hàm xúc "Giống như tôi

năm đó, bị anh trực tiếp pass … cô ấy thương anh sao, hay chỉ là do thói quen … hay nói đúng là chưa gặp được người thích hợp hơn anh."

Bách Sanh quay lại nhìn Tiểu Liêu đang đưa mắt nhìn bọn hắn nói

chuyện. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chuyện Cảnh Lan nói hắn

đích thực chưa từng nghĩ đến. Cũng có thể nói là, hắn cũng chưa nghĩ sẽ

nghĩ, hắn và Tiểu Liêu xa nhau 3 năm, trong 3 năm này, hắn không can

thiệp vào cuộc sống cá nhân của nó. Nếu như nó thật sự không yêu hắn,

thì có thể tiếp nhận người khác mà.

"Tôi chỉ muốn nói, bên cạnh Tiểu Liêu ngoại trừ tôi còn có Thiên Bắc. Còn nữa, khi học đại học, bên cạnh cô ấy cũng xuất hiện không ít nam

sinh. Cậu có thể đi hỏi thử xem, cô ấy thật sự muốn gì?" Bách Sanh nhìn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!