Bách Sanh thừ ra bộ mặt âm trì nhìn Tiểu Liêu thay quần áo, nha đầu
này ngay cả thay đồ mà cũng cằm chặt điện thoại trong tay. Đúng là đang
sợ hắn cưỡng đoạt mà. Hắn đưa tay day day huyệt thái dương, cảm giác sau khi say rượu thật khó chịu. Hắn nhìn phía trước rồi đi qua ngã nhào
xuống giường, chợt thấy cái gì đó giựt mình bật dậy "Dịch Tiểu Liêu, tối qua …."
Tiểu Liêu đang mặc dở quần áo quay đầu nhìn hắn, mà đợi mãi cũng
không thấy hắn lên tiếng. Bách Sanh nói không nên lời, hắn làm sao mở
miệng hỏi nó rằng hôm qua 2 người có dùng biện pháp an toàn không? Hắn
say đến loạn cả lên, còn cái đầu của Tiểu Liêu thì làm sao mà rãnh để ý
đến mấy chuyện như thế này. Bây giờ ngồi đây nhớ lại, hình như là thật
sự không có ….
Bách Sanh lấy cái áo khoác treo trên giá "Em ở nhà đợi, anh quay lại ngay."
"……" Tiểu Liêu thấy Bách Sanh vội vội vàng vàng, nó đi vào phòng vệ sinh gãi gãi đầu mờ mịt không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Khi Bách Sanh trở về đưa cho nó 1 hộp thuốc X màu trắng, nghiên cứu
một hồi nó mới biết đây là cái gì. Nó bực bội ném trả lại cho Bách Sanh
"Tại sao phải uống?"
Bách Sanh nhẹ thở dài, ôm vai nó từ từ giải thích "Không uống sẽ có
baby, lần này là anh không tốt, lần sau anh sẽ cẩn thận." hắn biết loại
thuốc này uống vào không tốt cho sức khỏe, nhưng tình hình hiện này
không thích hợp để có em bé. Việc lớn chưa thành, thân phận hắn không
biết khi nào mới được khôi phục. Bây giờ, Tiểu Liêu đi theo hắn rất nguy hiểm, nếu chẳng may có em bé càng khó khăn hơn. Chu kì của Tiểu Liêu
hắn rõ hơn ai hết, tối qua đúng vào giai đoạn nguy hiểm hắn không muốn
cá cược như vậy.
Tiểu Liêu nhíu mày "Bách Sanh không thích có baby."
"Đương nhiên không phải." Bách Sanh cười khổ, hắn sao lại không thích … hắn luôn muốn mang lại cho nó 1 mái nhà chân chính, có hắn, có nó, có con của bọn họ. Nhưng mà …. Bách Sanh kiên nhẫn dụ ngọt nó "Em còn nhỏ
như vậy, vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Nếu có baby thì phải làm thế nào
đây. Chờ em lớn 1 chút rồi sinh, được không?"
Tiểu Liêu bĩu môi, ngẩng người nhìn hộp thuốc trong tay "Em xin tạm nghĩ học, cùng nhau nuôi con."
"Như vậy làm sao được." Bách Sanh quát lớn, thấy biểu hiện run rẫy vì bị dọa của nó vội vàng hạ ngữ khí, kiềm chế không để bản thân mình nóng nảy "Tiểu Liêu nè, bản thân em còn chưa trưởng thành cứ như 1 đứa trẻ,
chờ em thành thục 1 chút … chúng ta mới bàn vấn đề này, nha."
Bách Sanh còn muốn nói gì đó nhưng di động trên bàn chợt rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!