Bách Sanh cởi bỏ 3 nút áo sơ mi, cười 1 cách quỹ dị "Tiểu Liêu, cô sợ đau không?"
"Anh … tôi sẽ la lên." Tiểu Liêu siết chặt vạt váy, nhìn động tác của Bách Sanh thì nó biết hắn muốn làm gì, phản xạ có điều kiện là bấu chặt góc váy.
Bách Sanh nắn khớp xương tay mình tạo ra những âm thanh rợp rợp, Tiểu Liêu thoáng cái giật mình, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm thấy mất
nhuệ khí làm sao. Tại sao lúc này ngay cả 1 người bên cạnh cũng không
có.
Bách Sanh chậm rãi xoắn tay áo lên "Ngoan ngoan đến đây."
"Đừng … tôi … 15 tuổi rồi."
"?" Bách Sanh kinh ngạc nhìn nó.
Tiểu Liêu mặt đỏ bưng "Tôi đã là người lớn rồi, không thể đánh đòn tôi."
Bách Sanh nhớ lại trước đây từng đánh vào mông nó, nhưng mà hôm nay
hắn chỉ muốn dọa nó mà thôi. Cho dù nó không nói, thì hắn cũng biết là
nó đã 15 tuổi rồi.
Nó cười nhẹ nói "Giản Tiếu nói tôi là người lớn rồi, bị ức hiếp tôi sẽ phản kháng lại" Tiểu Liêu nghiêm túc nói.
Bách Sanh cười trong lòng, thì ra là căn bản nó không ý thức được nam nữ thì đừng … Dịch Tiểu Liêu đã trưởng thành rồi sao? Như vậy cũng tốt, chí ít là ra ngoài sẽ không còn bị ăn hiếp. Chân duỗi ra, Bách Sanh
liền nhanh chân ngồi lên giường nhưng bởi vì động tác của hắn rất mạnh
có độ rung, khiến cho nó nhắm chặt 2 mắt lại. Cảm giác được 1 trận gió
thổi ngang qua rất lâu không dám động đậy. Hé mở ra 1 con con mắt, chớp
chớp … những cuốn truyện trong tay Bách Sanh là thứ nó rất trân trọng.
Tiểu Liêu phản ứng lại, ôm cái gối đầu của mình lật tới lật lui, xốc
tấm ra giường lên…. không thấy …"Bách Sanh, anh đưa cho tôi."
Bách Sanh cầm đống truyện tranh giơ lên cao, Tiểu Liêu khiển chân muốn cướp lại "Bách Sanh, tôi giận rồi."
Bách Sanh dùng 1 bàn tay giữ nó lại "Không được lấy, nếu lấy tôi sẽ lập tức mang nó đến cho mẹ xem."
Tiểu Liêu quả nhiên ngoan ngoãn dừng lại. Bách Sanh hài lòng, xoa xoa đỉnh đầu nó "Tôi giữ giúp cô, khi nào thi xong tôi sẽ trả lại."
Tiểu Liêu không trả lời, Bách Sanh có chút bất ngờ, bình thường thì
nha đầu kia dù vui hay không điều cũng sẽ lầm bầm vài tiếng. Còn Tiểu
Liêu giờ phút này chỉ cảm thấy lòng ngực khó chịu, có cái ấm ức tích tụ ở nơi nào đó cần phải giải quyết. Nó nắm lấy tay Bách Sanh hung hăn cắn
lên. Bách Sanh bị nó cắn đến vẻ mặt kinh ngạc. Những quyển truyện trong
tay đều rơi xuống sàn tạo ra 1 âm thanh ầm ĩ. Bách Sanh lập tức lấy tay
kia chặn lại đầu nó "Dịch Tiểu Liêu, cô muốn học theo chó sao?"
Tiểu Liêu vẫn cương quyết cắn chặt không buông, hai mi Bách Sanh khép chặt. Mu bàn tay bị nó cắn đến đau buốt "Dịch Tiểu Liêu, có mau nhả ra
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!