Tiểu Liêu nhẹ nhàng mở miệng, hàm răng cũng hé mở, lưỡi Bách Sanh gấp rút chui vào. Hắn hôn thật sự vội vàng. Tay từ chiếc ghế bên cạnh nó di chuyển đến bả vai nó. Tiểu Liêu nhắm mắt lại. Trong đầu những ký ức về
Bách Sanh đều như sống lại, nhớ về nụ hôn 3 năm trước tại đây cùng hắn.
Những thứ đó bỗng nhiên hóa thành luồng nhiệt khiến nó đáp lại hắn.
"Tại sao … tha thứ cho anh?" Bách Sanh áp môi gần môi nó, nhẹ nhàng
tỉ tê. Hắn cho rằng, nhiều lần bị tổn thương như vậy, Tiểu Liêu sẽ hận
hắn, muốn được thoát khỏi hắn. Nhưng mà nó không có, nó không có cự
tuyệt hắn cải trang để thăm hỏi, không cự tuyệt lời mời của hắn, ngay cả nụ hôn của hắn … nó cũng yên lặng chấp nhận.
Ánh mắt Tiểu Liêu rạng rỡ, chăm chú nhìn Bách Sanh "Đêm đó, anh
khóc." Nó từng giận, từng hận. Hắn tìm đến nó, nó hận, hắn không xuất
hiện, nó càng hận. Chỉ cần là Bách Sanh, thì tất cả cảm giác của nó cứ
như là hỏng bét hết, không còn tâm trí để ý.
Trong đôi mắt đen của Bách Sanh bắt đầu trào lên hàng ngàn hàng vạn
cảm xúc, cuối người cắn vào môi nó, thanh âm rung rẫy "Tiểu Liêu, làm
sao bây giờ, anh không nỡ … không nỡ buông tay."
Tiểu Liêu nhắm mắt lại, 2 tay vòng qua người hắn, thừa nhận có chút gấp gáp đụng vào hắn "Vậy, thì đừng buông tay."
Tay của Bách Sanh nương theo bả vai nó đi xuống, lướt qua những đường cong trên cơ thể nó. Tay kia thì theo áo sơ mi đi vào, Tiểu Liêu bắt
đầu phát ra những tiếng rên nhỏ. Bách Sanh chỉ cảm thấy toàn thân, mỗi 1 tế bào đều như bị nó hành hạ đến muốn phát ra những tiếng gào thét thật mãnh liệt.
Tiểu Liêu đã 20 tuổi, thân thể đã không còn giống như những gì trong
ký ức hắn nữa, trong nháy mắt khiến con người hắn tràn ngập những cảm
xúc khó tả, ngậm lấy vành tai nó, cổ nó lưu lại dấu tích của hắn. Bách
Sanh có chút điên cuồng, thậm chí còn nghĩ, hắn muốn trạm khắc trên toàn thân nó những dấu tích của bản thân mình.
Hắn ôm lấy nó đặt ngồi trên người mình, dùng răng từ từ cắn đứt nút
áo sơ mi trên người nó. Từng chút từng chút theo những khe hỡ nhẹ nhàng
hôn. Ngón tay hắn tiến đến bên hông nó, từ từ thăm dò, tìm thấy dây cột
áo, chậm rãi trêu đùa. Tiểu Liêu cảm giác được động tác của tay hắn, cả
người co rúm lại. Nhìn Bách Sanh trước mặt, hắn đang ồ ồ thở dốc, bừa
bãi vung lấy chỗ dốc ngay dưới xương quai xanh nó, ngứa ngáy, mê dại …
Hai má Tiểu Liêu nóng lên, hơi mất tự nhiên cuối đầu nhìn thân thể
mình đã trơ trụi trước mặt hắn. Trong bóng đêm bả vai gầy yếu rung lên.
Biết là dưới ánh trăng như vậy, hắn sẽ không thấy rõ lắm, nhưng mà bản
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!