Bách Sanh đi đến trước Đao Ba Trạch, cầm lấy dao trên tay gã, xoay
người nhìn Doãn Thịnh nói "Nếu như muốn thử tôi, tôi không làm ra vài
kiểu cho anh xem chắc anh không hài lòng. Phải nhờ người khác, chi bằng
để tôi tự ra tay."
Chỉ là cái xoay người nhẹ nhưng với hắn giờ phút này lại vô cùng khó
khăn. Ngay lúc này khi xoay người lại hắn chẳng còn dũng khí để nhìn vào cảm xúc trên mặt nó. Nhìn Tiểu Liêu dần xuất hiện trước mặt hắn, tâm
trí hắn như là bị ngàn dao xé rách, hắn ngồi xổm trước mặt nó, nhẹ nhàng vuốt mặt nó "Dịch Tiểu Liêu, tại sao em không thể ngoan 1 chút!"
Tiểu Liêu cắn chặt môi, hốc mắt cảm thấy chua xót, ngón tay rung rẫy nắm lấy tay hắn "Bách Sanh … em sợ."
Bách Sanh cảm thấy hốc mắt mình thật khó chịu, chua chát, ngón tay bị nó cầm lấy tựa hồ mất hết sức lực, cầm cây dao trong tay mà cứ như cầm
thứ gì nặng đến ngàn cân, nâng vài lần mới nâng được, tiếng nói hắn cực
nhỏ "Tiểu Liêu, chịu đựng 1 chút … anh lập tức đưa em về nhà."
Ngón tay lạnh tanh của hắn như che phủ mắt nó, đem cả mặt nó đặt
xuống ghế sofa, đưa tay xé áo sơ mi trên người nó xuống. Tiểu Liêu cắn
chặt 2 hàm răng, vùi đầu ở đệm ghế sofa, mắt bị tay hắn bao phủ, chỉ có
thể cảm nhận mọi thứ bằng cảm giác.
Nó thậm chí tự dối rằng … đây chỉ là 1 giấc mơ, 1 cơn ác mộng mà thôi.
Tay Bách Sanh di chuyển xuống che miệng nó, da thịt trong nháy mắt bị xé rách đau đớn, tấm lưng trơn nhẵn, phút chốc thoáng qua cảm giác lạnh xé, giống như cái ảo giác ngắn ngủi nhưng lại là cơn đau đớn kịch liệt, đau đớn lan tràn đến tận đáy lòng. Tiểu Liêu gao gắt cắn lấy mu bàn tay hắn, cúi đầu rên rỉ …
Mu bàn tay Bách Sanh 1 chút cảm giác đau cũng không có nhưng trái tim đã như chịu trăm ngàn vết dao đâm vào. Tay hắn bắt đầu rung rẫy, nhìn
thấy máu đỏ từng giọt chảy trên tấm lưng trắng mượt của nó. Tiểu Liêu
ngay cả thét lớn đau đớn cũng không thét nổi. Tim Bách Sanh tưởng chừng
như muốn ngừng đập.
Lưỡi dao lạnh lẽo vẫn sáng lên như thế, 1 chút máu đọng lại cũng
không có. Tay Bách Sanh không biết làm sao lại nằm trên cánh tay của của Tiểu Liêu. Hắn trơ mắt nhìn lưỡi dao vô tình ấy lướt qua cánh tay nó, 1 màu đỏ sẫm.
Chóp mũi tràn ngập mùi máu tanh, là máu của nó. Bách Sanh nhìn sườn
mặt nó sãi trên sofa, gương mặt tái nhợt, sắc môi nhạt nhẽo, đôi mắt
linh hoạt … khi nhìn về phía hắn … chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Não của hắn giờ như trống rỗng, nhìn 2 mắt nó khép chặt, hắn mới phục hồi lại tinh thần, cởi áo vest trên người che lên người nó, sau đó lại
không dám đụng vào nó nữa. Hắn xoay người nhìn về phía Doãn Thịnh "Thế
nào, anh không phải thật sự ra tay tàn nhẫn với 1 cô gái yếu đuối chứ,
thế này coi như đã giáo huấn đủ lắm rồi." Nếu thật sự Doãn Thịnh không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!