Bách Sanh nhìn bản điều tra mà Lâm Duệ giao, suy nghĩ nhẹ buông xuống.
Lâm Duệ không đoán được ý của Bách Sanh, tư liệu là do cậu tra đương
nhiên biết nội dung trong đó là gì. Chỉ là cậu không biết Bách Sanh và
người tên Dịch Tiểu Liêu đó rốt cuộc có quan hệ gì. Xem ra quan hệ của
nha đầu đó với Bách Sanh cũng không đơn giản. Nhưng mà lâu nay không
thấy Bách Sanh đi tìm cô ta, nếu nói là tình nhân, thật không giống lắm.
Lâm Duệ mở miệng, cẩn thận quan sát sắc mặt Bách Sanh "Không ngờ Vinh Hưởng khi còn trẻ lại có đoạn tình như vậy, thật sự là cầm thú mà."
Thấy Bách Sanh không có phản ứng gì đặc biệt, Lâm Duệ tiếp tục nói ra
những gì trong lòng mình đang hoang mang suy nghĩ "Nhưng mà cô Dịch Tiểu Liêu này nhìn sao cũng không giống có vấn đề, chẳng phải nói là có
huyết thống quan hệ thì khi sinh con đứa nhỏ sẽ bị bất thường sao?"
Bách Sanh quát mắt liếc cậu, nắm lấy mớ tài liệu bỏ vào ngăn kéo dưới cùng "Mục tiêu của chúng ta là Doãn Thịnh, Vinh Hưởng chỉ là cầu nối,
mặc kệ hắn làm cái quái gì, cậu cũng không cần quan tâm."
Lâm Duệ gật đầu, sau đó nói tiếp "Anh, Doãn Thịnh từ sau lần gặp mặt trước lại bặt vô âm tính, có phải là đã phát hiện điều gì?"
"Hắn ta là 1 người cẩn thận, mắc câu nhanh như vậy thì đâu còn là
Doãn Thịnh." Bách Sanh thầm nghĩ, huống chi 3 năm trước hắn cùng với
Doãn Thịnh đã trở mặt như thế. Muốn được gã tín nhiệm, chuyện không dễ
chút nào. Hắn nhếch môi cười, trong đầu hình như đã lần được manh mối gì đó "Tôi tự có biện pháp, cậu không cần quan tâm."
Lâm Duệ nhìn thấy hào quang lóe lên trong mắt Bách Sanh, thoáng cái
rùng mình "Anh, có phải chúng ta nên bàn bạc chút với Thiên ca không,
xem ý kiến anh ấy thế nào?" Nói thế nào thì bây giờ bọn họ vẫn phải nghe lệnh Đường Hữu Thiên.
Bách Sanh yên lặng 1 hồi, thấp giọng nói "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."Gặp lại Bách Sanh là việc mà Lâm Lâm không ngờ đến. Chí ít là cô cảm
thấy, Bách Sanh không nên là người chủ động hẹn gặp cô. Bách Sanh rất
tao nhã ngồi uống cà phê, đưa tay ra ý bảo cô "Ngồi xuống, khách sáo làm cái gì!"
Lâm Lâm lo lắng nhìn hắn, bây giờ ở tại nơi này, Bách Sanh đã không
còn là đứa con trai ngây ngô năm đó nữa, cho dù hắn cũng chỉ mới 23
tuổi. Nhưng chỉ 1 động tác nhỏ cũng đã lộ ra trong đó sự kiêu căng bất
cần. Nhìn thấy sự thăm dò của cô đối với hắn, Bách Sanh nhìn cô mỉm cười "Thế nào, không biết bây giờ tôi với Doãn Thịnh hợp tác à?"
Lâm Lâm nhíu mày, thoáng trong đó là sự kinh ngạc "Cậu …. Bây giờ làm thứ việc này …." hắn không phải là học cảnh sát sao … lại như là nghĩ
ra cái gì đó, Lâm Lâm dựa lưng vào ghế "Bách Sanh, gia cảnh thế này,
hoàn cảnh này làm nằm vùng thật đáng tiếc, ngay cả mình còn lừa không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!