Bách Sanh té cù trên mặt đất, mà vẫn thừa hơi sức, ngẩng đầu cười
thật tươi "Dịch Tiểu Liêu, em học nhu đạo từ khi nào?" Chắc là mấy năm
nay không ai còn dám ăn hiếp nha đầu này nữa rồi.
Tiểu Liêu nhìn hắn nằm bò dưới đất, có 1 luồng tức giận nghẹn trong
lòng ngực. Nó sửa sang lại áo quần "Chiêu này, chính là chờ hôm này, để
đá anh."
Bách Sanh đứng dậy, phủi phủi bụi cát trên người. Nếu như không phải
hắn thả lòng phòng bị, thì Tiểu Liêu nó làm sao có thể đánh ngã hắn chứ. Nhìn thấy nó ở trước mặt, cô gái ngây ngô năm đó dường như đã thay đổi. Gương mặt trẻ con bây giờ đã hình thành những đường nét cân đối, cái
cằm xinh xắn, đôi mắt đen láy của năm nào như truyền vào hắn 1 thứ cảm
xúc đặc biệt thôi thúc bản thân muốn tới gần nó.
Thấy Bách Sanh yên lặng nhìn mình chăm chú như vậy, Tiểu Liêu có chút khẩn trương, nhanh chóng cầm lấy ba lô, vội xoay người đi.
Bách Sanh đuổi theo nó "…. 3 năm nay khỏe không?"
"Khỏe."
"Đói bụng không, cùng đi ăn cơm."
"Không đói."
"Về nhà phải không? Anh đưa em về."
Tiểu Liêu dừng bước, Bách Sanh đứng phía sau nó, khoảng cách rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy cái đuôi ngựa buộc thấp của nó. Tiểu Liêu
thấp giọng nói "Muốn thế nào, vẫn chơi chưa đủ?"
Bách Sanh nghe thấy tim bỗng căng thẳng. Đúng vậy, hắn đang làm cái
gì vậy? 3 năm trước chẳng phải đã nói là buông tay sao? Hắn yên lặng vài giây, nhẹ nhàng mở miệng "Lâu quá không gặp, cùng nhau ăn 1 bữa cơm thì có gì đâu."
Tiểu Liêu tự cười nhạo chính mình, đến giờ phút này còn mong 1 đáp án nơi hắn, cắn chặt răng cố gắng khống chế để thanh âm của mình không
vướn chút xúc cảm nào "Không cần, đối với anh, không hứng thú."
Đau đớn tự lòng hắn trong nháy mắt không biết từ đâu kéo về thật mãnh liệt, hắn nhìn nó đang nhanh chóng rời đi, vẫn cố đuổi theo, 1 tay nắm
lấy cổ tay nó, thanh âm trầm thấp "Có thể đừng nói với mọi người rằng
anh đã về rồi không?"
Tiểu Liêu cảm thấy lòng rất đắng. So với tách cà phê lúc nãy cùng
uống cùng Vinh Hưởng còn đắng hơn. Dịch Bách Sanh thật sự không còn là
Dịch Bách Sanh mà nó ảo tưởng nữa đâu. Hắn ngay cả 1 lời giải thích về 3 năm trước tại sao ra đi, đi đến đâu … cũng không thèm nói. Có phải hắn
cảm thấy những thứ này thật thừa thải hay không? Nó gạt tay hắn ra "Biết rồi."
Bách Sanh chăm chú nhìn theo bóng nó càng lúc càng xa, rất lâu tâm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!